- Biết rõ mọi thứ là sao chứ?
Hàn Nguyệt Xuyên không hiểu hỏi ngược lại. Hạ Tiểu Ninh nhắm một mắt, ném
cho nàng một cái túi nhỏ như túi đựng bùa may mắn, lên tiếng:
-
Túi đó không khác gì không gian giới chỉ cả, người thường gọi nó là túi
Càn Khôn, dùng để đựng đồ vật, có phần không được nhiều như không gian
giới chỉ mà thôi, bên trong đó đồ ăn đủ cho ngươi ăn một tuần đi.
Không mấy để ý đến lời giải thích của Hạ Tiểu Ninh cho lắm, Hàn Nguyệt Xuyên
trực tiếp mở túi ra, lấy một ổ bánh mì ra ăn ngay lập tức, một bên ôm ấp cưng chiều Hạ Tiểu Ninh:
- Tiểu Ninh ca ca ngươi thật tốt a.
- Biến mau! Ta không ưa ngươi, đừng có ôm ta như vẻ thân thiết như thế!
Nói bỏ liền bỏ, cười hì hì, nàng vẫn là lo ăn hơn mọi thứ.
- Khụ, chủ nhân có một đôi mắt rất đặc biệt, chỉ cần nhìn vào một người
liền sẽ biết ngay chủng tộc, giới tính, tuổi, tu vi, sức mạnh, sở
trường,... mọi thứ kể cả bí mật của người đó, hay quá khứ của kẻ đó mà
ngay cả hắn cũng không biết.
Thì ra đó chính là lí do tại sao sư phụ có thể nhìn ra tu vi thật sự của nàng. Lại nghe tiếp.
- Việc chủ nhân biết ngươi không phải là người của dòng Hàn gia phân gia
cũng là từ đó mà ra, với cả, chủ nhân có một loại nguyên tố ma pháp là
thời gian, cùng với nguyên tố không gian kết hợp, người có thể quay về
quá khứ nhìn xem hết một thể về quá khứ mà ngươi không biết và kể nó lại cho ngươi. Mà chuyện về quá khứ đó của ngươi, tốt nhất là không nên đi
nói cho người ngoài thì hơn, đặc biệt là bí mật mà phía gia tộc mẹ ngươi giấu thế gian suốt mấy ngàn năm qua.
Giải quyết xong thắc mắc đó của nàng, Hàn Nguyệt Xuyên cũng không quan trọng lắm về bên ngoài nữa, chăm chú ăn...
- Đúng rồi, ngươi nói ngươi ở Trung đại lục, nhưng đây là Tây đại lục, ngươi làm sao đến được đây chỉ trong vòng vài giờ?
Hạ Tiểu Ninh nằm cuộn người trên một bãi rơm, chợp mắt một lúc, nghe thấy nàng hỏi, hắn cũng là lười biếng trả lời:
- Ta dùng truyền tống trận, dùng nó thì từ Trung đại lục đến Tây đại lục
rất nhanh, trên đường đi ta có bố trí một truyền tống trận đặt ở một nơi bí mật ở Tây đại lục, nên khi chạy từ Trung đại lục đến chỗ của ngươi
cũng chưa đến một canh giờ đâu.
- Thế ngươi vào đây bằng cách nào?
- Từ mái nhà chứ... đâu...khò...khò....
Nói giữa chừng, Hạ Tiểu Ninh đột nhiên lăn ra ngủ tiếp một cánh vô tri vô
giác. Nhìn hắn trong hình dạng dễ thương nằm ngủ này, Hàn Nguyệt Xuyên
biết hắn vì nàng mà kiệt sức.
Nửa đêm canh hai, Hàn Nguyệt Xuyên
đang ngủ thì tự nhiên ngồi bất dậy như điện giật, phát hiện Hạ Tiểu Ninh vẫn ở trong thân hình tiểu bạch sói nằm ngủ ngon lành. Ôm hắn vào, nàng bỏ trốn trong đêm.
. . .
- Lãnh đệ đệ, ngươi là ở phòng này nghỉ ngơi đi a.
Hàn Lâm Kiệt đối với một người xa lạ vô cùng cung kính cùng nịnh nọt. Người này còn trẻ hơn ông ta rất nhiều, chỉ khoảng mới có hai mươi đi, mà Hàn gia chủ thì bao nhiêu? Hơn trăm tuổi rồi a.
Người này, chính là
người ở trong đại điện lúc sáng không nói không rằng, chỉ ở một bên xem
kịch vui. Hắn chính là người của chính gia Hàn Lãnh. Cái tên này rất hợp với hắn, bất kỳ một hành động nào của hắn đều lạnh lùng như băng, dù là khi hắn cười vẫn mang băng ý.
Ở trong phòng, hắn nhìn ra bên ngoài, mi mắt khẽ rũ xuống nhớ lại chuyện lúc sáng:
- Đứa trẻ đó, thật sự không thể thăng tiến sao?
Không phóng thích uy áp, không ai có thể phát hiện ra Hàn Nguyệt Xuyên đã đạt đến cấp 8 cao cấp đấu sư, trong đôi mắt của họ, chỉ nhìn ra được nàng
đạt đến cấp 2 sơ cấp mà thôi. Trong lòng của Hàn Lãnh có một sự tiếc
nuối không rõ.
- Chỉ còn khoảng 2 tuần nữa là đến đại đấu phân
gia rồi, ta không biết đến lúc đó có thể nhìn thấy đứa tẻ đó tăng tiến
thực lực hay không. Chỉ cần thăng tiến 1 cấp thôi cũng đủ rồi a.
. . .
Hàn Nguyệt Xuyên đi vào trong rừng U Linh, vào đêm những ma thú thiên về
săn đêm hoạt động rất tích cực và đặc biệt, chúng thường có độc. Những
con có độc đa phần đều là cực phẩm, bộ phần nào cũng có thể đem đi bán.
- Huyệt Dạ, Hoắc Bạch Ly.
Hai con ma thú đồng thời xuất hiện, một trắng một đen ở trước mặt Hàn Nguyệt Xuyên đồng thời cung kính đáp:
- Chủ nhân.
- Chúng ta đi săn đêm.
- Vâng.
Ba bóng dáng biến mất tại trong rừng U Linh.
Rầm!
Huyệt Dạ dưới chân đè một đầu cự xà cấp 8 yếu ớt. Hắn chán nản với trình độ
yếu ớt chỉ biết dùng độc này, cả đêm đi săn cũng chỉ một đám tép riu thế này.
- Chủ nhân, những ma thú ở trong rừng U Linh này quá yếu đi.
Hoắc Bạch Ly một bên cũng chán nản đáp lại:
- Săn cả đêm rồi mà cũng chỉ gặp mấy con tiểu cấp, chẳng có lấy một con ma thú Thiên Không cấp bậc.
Hàn Nguyệt Xuyên ở trên cây, ngón nhìn xung quanh, lại nói:
- Chờ đợi đi, ta chắc chắn với các ngươi sẽ xuất hiện những con ma thú cấp bậc Thiên Không.
Hú! ~
Một tiếng chu ngân vang trong đêm, sắc mặt của Hàn Nguyệt Xuyên đại biến,
nhìn xuống hai ma thú Huyệt Dạ và Hoắc Bạch Ly. Cả hai phản ứng lại cực
nhanh, hướng về phía Hàn Nguyệt Xuyên, đồng thười hô:
- Chủ nhân, là thú triều.
Nhảy xuống khỏi cành cây, hàn Nguyệt Xuyên cau mày, nhảy lên lưng Hoắc Bạch Ly:
- Tại sao lại có thú triều đột kích vào giờ này?
Cả ba tâm niệm tương thông, nên biết rõ ý định của Hàn Nguyệt Xuyên, nhanh chóng chạy tới nơi phát ra tiếng chu đó. Huyệt Dạ ở bên cạnh nghe lời
nói của nàng liền đáp lại:
- Chắc có kẻ nào đó chọc tức một ma thú cấp cao đi, hoặc là bọn chúng bị hấp dẫn bởi thứ gì đó.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Huyệt Dạ, Hoắc Bạch Ly ở bên dưới giải thích:
- Chúng tôi không cảm nhận được ma thú cấp cao ở trong đó, chính xác
không phải là thú triều quy mô lớn, tên đầu đàn cấp bậc cao nhất cũng
chỉ Đại Địa. Thiên Không cấp bậc có khoảng ba con.
Tính toán, bản thân hiện tại vẫn chưa thể đấu được với cấp bậc Đại Địa, vẫn là để cho
Huyệt Dạ và Hoắc Bạch Ly lo mọi chuyện, nhìn lại chính mình, muốn thay
đồ cũng mất thời gian đi. Thôi không suy nghĩ về chuyện đó, đến đó nếu
không có người thì không sao, còn có người thì không để lộ danh tính ra
là được rồi.
Lấy mặt nạ trong cái không gian giới chỉ để đồ linh
tinh mà sư phụ nói, lúc trước nàng đã để mặt nạ ở trong đó, lúc cần thì
lấy ra khỏi phải mắc công đi vào Hắc Giới.