Là cảm giác như gia đình khi mới ban đầu ta gặp “Hàn Nguyệt Xuyên” sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng liền loại bỏ nó ra khỏi đầu ngay sau đó.
Không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, gia đình, ngay hiện tại nàng đang có một gia đình nhỏ cần bảo vệ, những thứ khác như tình cảm không nên xuất hiện vào thời gian hỗn chiến như hiện tại.
Đi vào trong rừng U Linh, Hàn Nguyệt Xuyên lại tiếp tục ra lệnh, nhưng kế hoạch bị thay đổi:
- Đôi thú triều thứ hai chuẩn bị, hiện tại Xích Thố không còn là thủ lĩnh của thú triều đợt này nữa, thay vào đó sẽ thêm Ngân Vĩ Huyền Hồ và Lam
Diễm Hung Thú thêm vào đội thú triều, chỉ huy sẽ là ta, kể cả những đợt
thú triều sau, chỉ huy cũng là ta! Đánh cho con người ở Ngạo Thiên tan
hoang, đòi lại công bằng cho ma thú! Chúng ta sẽ thay đổi chiến lược,
các ngươi hãy nghe cho rõ đây.
Hít một hơi thật sâu, thở ra nhẹ nhàng, nàng lạnh giọng đặt ra kế hoạch:
- Ngạo Thiên hoàng thất hiện đã nhận được bia đá ký ước, hiện tại bọn họ
sẽ nghĩ đến biện pháp liên minh với các quốc gia lân cận để liên minh
huyết tẩy U Linh rừng, nhưng thời gian ngắn ngủi bọn họ không thể gửi
thông điệp nhanh nhất đến đó, nên sẽ cố tình dùng ma pháp sư không gian
hệ hoặc khởi động truyền tống trận, liên tục đến cầu liên minh.
- Chính vì thế mà ta cần năm nhóm thú triều gồm năm mươi ma thú, trong đó có một ma thú Thống Hoàng đi theo, ba ma thú Quân Chủ, đến ba quốc gia
gần U Linh nhất trong vòng một khắc (15 phút), và đến ba quốc gia lân
cận Ngạo Thiên, hai quốc gia lận cận Ngạo Thiên thì không cần phải đoàn
ma thú đi, chỉ cần nhiều nhất ba ma thú là đủ rồi.
- Ba nhóm sẽ
đến ba quốc gia lận cận gồm có nhóm thú triều thứ tư, năm và sáu trong
tổng mười nhóm thú triều ta xếp từ trước. Các nhóm cần bảo vệ sứ giả của mình, ba sứ giả đó là Tước Hạ, Thanh Long và Mạc Mặc, ba người các đệ
sẽ mang theo một nhóm thú trều đến các quốc gia lận cận U Linh thương
lượng, thương lượng không được thì giết. Chỉ cần bắn pháo hiệu, thú
triều ở quốc gia này phải lập tức giết người ở quốc gia có pháo hiệu
bắn.
Trước khi đến đây, ma thú cấp Thống Hoàng chẳng có một con,
ma thú cấp Quân Chủ chỉ có ba con, hạn hẹp nhân lực, dần dần Hàn Nguyệt
Xuyên nghĩ ra nhiều cách chiêu mộ ma thú cấp bậc cao.
Những ma
thú cấp bậc Quân Chủ được ngâm dược thắng cấp đến Thống Hoàng, nàng ra
lệnh cho chúng đi thể hiện uy, thông báo với các ma thú ở ẩn trong U
Linh rừng chỉ cần phục tùng nàng liền có khả năng thăng lên một cấp.
Thế là có không biết bao nhiêu ma thú đi theo phục tùng Hàn Nguyệt Xuyên,
ma thú ở ẩn trong U Linh rừng vừa nghe được tin có thể thăng cấp nhanh
chóng lên một bậc liền chạy theo, kể cả dưới Thiên Không cũng có.
Vì muốn khiến cho U Linh rừng trở nên hùng hậu hơn, nàng đã thăng cấp cho
hầu hết ma thú ở dưới Thiên Không, vậy nên hiện tại trong U Linh rừng ma thú dưới cấp Thiên Không khá ít, chỉ chưa đến trăm vạn.
Mà một
trăm vạn trong đó chiếm phần lớn là ma thú từ cấp 8 trở lên. Dược liệu
trong Hắc Giới cũng không phải là vô hạn nên nàng đã lợi dụng ma thú đi
thu thập dược ở trong U Linh rừng.
Nhưng cũng không phải lấy hết
toàn bộ dược trong rừng U Linh, lấy một thứ thì trả lại một thứ, khi hái đi dược liệu, Hàn Nguyệt Xuyên hướng dẫn cho ma thú cách trồng lại dược liệu, như vậy có thể duy trì được số lượng dược trong rừng không bị
giảm đi, ngược lại còn sẽ tăng lên.
Dưới tướng của nàng hiện tại
có hơn 1000 vạn ma thú dưới tay, không phải như mới ban đầu chỉ khoảng
10 vạn ma thú. Ma thú cấp Vương Quyền có hơn hai trăm con, loại bỏ Lam
Hỏa Kỳ Lân.
Ma thú Thống Hoàng một vạn, Quân Chủ cấp bậc hơn 10
vạn, Đại Địa cấp bậc hơn 200 vạn, Thiên Không cấp bậc hơn 500 vạn, còn
lại là dưới cấp Thiên Không, chiếm chủ yếu là cấp 9,8 cấp 7 trở xuống vô cùng khan hiếm, tổng lại chưa đến 100 vạn.
Ma thú U Linh rừng
bao nhiêu đây vẫn chưa phải là tất cả, còn một bộ phận không giai nhập
vào quân đoàn, những kẻ này ở nơi tâm tối và sâu nhất của rừng U Linh,
nơi quanh năm bao phủ bởi sương mù.
Những kẻ có mặt ở đây, trừ
Lam Hỏa Kỳ Lân trốn tránh ở phía sau lưng của Hàn Nguyệt Xuyên, những kẻ khác đều chẳng hay sợ bất kỳ thế lực thượng giới nào, bọn họ đều một
lòng muốn ép Ngạo Thiên quốc ký hiệp ước.
- Hạ Tiểu Ninh, Thất Vĩ Linh Hồ! Hai người sẽ đến hai quốc gia láng giềng của Ngạo Thiên đế
quốc, cho các ngươi mang theo ba ma thú mà các ngươi thích và có khả
năng đe dọa đến hai quốc gia đó.
Liếc nhìn qua năm đệ đệ của nàng, cười nhạt lên tiếng:
- Thanh Long, Tước Hạ và Mạc Mặc các đệ cần lưu ý một điều, phải mang
theo một hiệp ước đến ba quốc gia lân cận và bắt ép họ ký vào, nói lời
bình thường không được liền đe dọa, đe dọa không được liền huyết tẩy!
Ba tiểu hài tử vừa nghe xong lời này liền cảm thấy bản thân đúng là đang bị đe dọa chứ không phải đám người ở ba quốc gia kia...
- Hành động!
Vừa quát lên một tiếng hiệu, ba nhóm ma thú liền tự phân chia đi về ba
hướng. Hai người Thất Vĩ Linh Hồ và Hạ Tiểu Ninh đều chia ra hành động,
Hàn Nguyệt Xuyên ở đối diện toàn thể ma thú còn lại, lạnh giọng;
- Các ngươi hiện tại sẽ có thay đổi, nhóm thứ triều thứ hai ta đã dự định sẽ không thay đổi gì nhiều, chỉ thêm vài thành viên vào đó mà thôi.
Nhóm thú triều thứ hai sẽ được thêm vào gồm 3000 ma thú Đại Địa, 400 ma
thú Quân Chủ và 10 ma thú Thống Hoàng.
Vừa dứt lời, những ma thú
bên dưới tự phân phó cho nhau bởi những ma thú cấp bậc cao hơn không
tham gia vào trận chiến, ngay lập tức, một đại đội ma thú đã được hình
thành, chuẩn bị rời đi.
- Thời gian một ly trà sau chúng ta sẽ xuất phát đợt thú triều thứ hai này!
Bọn ma thú chờ đợi thời gian, Hàn Nguyệt Xuyên rãnh rỗi đi dạo một vòng.
Lam Hỏa Kỳ Lân theo sau nàng, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau,
Lam Hỏa Kỳ Lân mở miệng bắt đầu cuộc trò chuyện:
- Ta từ trước luôn có ba thắc mắc, không biết có nên nói ra hay không?
Hàn Nguyệt Xuyên đi dạo thẳng thơi, tịnh dưỡng đáp:
- Ân, hỏi đi, nếu biết ta đều sẽ trả lời ngươi.
Lam Hỏa Kỳ Lân vừa định mở miệng hỏi ra những câu thắc mắc thì Hàn Nguyệt Xuyên lại nói thêm:
- Nhưng ngươi đưa ra ba thắc mắc, tương tự, ta sẽ đòi lại ba câu hỏi.
Gật nhẹ một cái, Lam Hỏa Kỳ Lân mới bắt đầu hỏi chuyện:
- Làm thế nào ngươi quen được Hạ Tiểu Ninh.
Không giấu giếm, Hàn Nguyệt Xuyên trả lời ngắn gọn:
- Đấu xong mới biết hóa ra là người quen.
Không quá tìm hiểu sâu, Lam Hỏa Kỳ Lân đơn giản sợ hỏi rõ ràng thì ba cái
thắc mắc sẽ biến mất theo gió, tiếp tục hỏi thắc mắc thứ hai:
-
Ngươi chỉ mới mười tuổi, tại sao lại có thể am hiểu chiến lược chiến
tranh như thế? Đừng nói là con người ngay cả ma thú xưng “Thần” cũng
chưa chắc có thể điều động, thu phục ma thú như ngươi hiện tại, ngươi
quá mức không đúng tuổi rồi.
Cười khẽ, đáp:
- Đơn giản,
chỉ cần xem ma thú các ngươi là một đóng hỗn tạp con người chủng tộc các loại là được rồi. Cũng như con người, ma thú cũng có cảm giác, tư duy,
bản tính và tính cách của riêng chúng, giống con người cả thôi. Thấy
được kẻ mạnh, thấy được thứ có lợi, thấy có thể bám vào liền sẽ không từ thủ đoạn để lấy lòng và phục tùng chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau.
Không ngờ trong đầu của một đứa trẻ mười tuổi như Hàn Nguyệt Xuyên lại chỉ
xem ma thú như những con người cùng đẳng cấp giống nàng để huấn luyện,
nhưng... một đứa trẻ mười tuổi thì có thể đọc được tâm lý kẻ khác sao?
Con người và ma thú chưa chắc gì đã giống nhau.
- Ta có phải là
đứa trẻ mười tuổi hay không? Khó nói lắm, ngươi đã từng nghe qua một câu chưa? Người đầu bạc chưa chắc là người từng trải, người đầu xanh chắc
gì đã giống kẻ non nớt.
Khi còn ở Ngạo Thiên đế quốc, Lam Hỏa Kỳ
Lân không phải là chưa từng tiếp xúc qua Hàn Nguyệt Xuyên, ngược lại hắn tiếp xúc với nàng còn khá nhiều là đằng khá. Một thiên tài chưa đến năm tuổi đã là đấu sư cấp 1, cùng lứa chưa chắc đã bằng được nàng.
Nhưng đột nhiên, nàng trở thành một phế vật không thể lên nổi cấp 2, bị người người trêu chọc, hắn cũng chỉ là một kẻ trong số đó mà thôi. Nhưng đâu
thể biết rõ, một tiểu oa nhi như nàng lại có nhiều kinh nghiệm như thế?
Là từ đâu nàng có được?
- Thắc mắc thứ ba, tại sao ngươi biết được ta có thể sẽ gặp rắc rối khi dẫn ma thú tấn công con người?
Thở ra một hơi mệt nhọc, nàng thờ ơ đáp:
- Đơn giản là vì ta đọc sách nhiều nên biết. Huyễn thú đã thế còn là
huyễn thú biến dị thì dĩ nhiên không thể xuất hiện ở một thời không bình hường được, ta thừa nhận, Thiên Ty không phải là một thời không bình
thường, nhưng ta biết rõ, đây chỉ là một cái Trung cấp thời không, phía
trên dĩ nhiên là có. Kẻ trên luôn thích kiếm chuyện, đi nhìn kẻ dưới. Kẻ dưới nháo một trận kinh động liền kẻ trên sẽ biết, truy tội, trách vấn, trừng phạt,... đâu có gì là không thể?
Lam Hỏa Kỳ Lân cau mày một cái, hỏi:
- Ngươi thật sự chỉ là đứa trẻ mười tuổi?
Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại cước bộ, nghiên đầu về phía Lam Hỏa Kỳ Lân, khẳng định:
- Ân, ta mới mười tuổi, ba thắc mắc đã trả lời xong, người còn thừa ra một cái để làm gì?
- Ách.
Trong phút chốc, Lam Hỏa Kỳ Lân không biết nói thế nào, đành im lặng chờ đợi ba vấn đề từ nàng.
- Ba vấn đề của ta. Ngươi tại sao lại đến Thiên Ty? Ngươi sao lại giả
dạng và giết chết Huyền Thiên Thần? Ở nơi đây bạo loạn, ngươi có nghĩ
ngươi trùng hợp ở đây mà sẽ bị truy tố?
Chớp chớp ánh mắt nhìn
Hàn Nguyệt Xuyên, Lam Hỏa Kỳ Lân nào có ngờ rằng nàng sẽ một lúc nói ra
hết ba vấn đề mà không hề nghĩ ngợi điều gì?
Trả lời từ vấn đề một:
- Ta đến Thiên Ty bởi vì lúc ban đầu là chơi đùa, ta dù là huyễn thú
nhưng vẫn có sự tự do tự tại của bản thân, và ta muốn tìm một thế lực có thể che chở cho ta.
- Ta giả dạng làm Huyền Thiên Thần như lúc
trước ta đã nói, ta giết hắn một phần vì hắn xúc phạm ma thú, một phần
khác là vì muốn xâm nhập vào thế giới con người để do thám.
- Còn về việc ta ở đây cứ cho là trùng hợp đi, đúng vậy, ta sẽ bị truy tố.
Những tổ chức ở Thượng giới sẽ truy lùng, dò hỏi, phán xét mà không cần
xác minh, ta rồi chẳng biết sẽ đến nơi nào... Đây chính là số phận của
hầu hết ma thú, huyễn thú cũng chỉ là ma thú mà thôi.