- Này Tố Nha ngươi không giúp bọn họ sao? Bọn họ sắp bị diệt hết rồi.
Tố Nha vẫn ở trong tình trạng điên khùng, nụ cười quái dị vẫn treo trên
môi hắn không hề có một chút thay đổi, chỉ có kinh dị hơn, giọng điệu
cao ngạo coi thường trời đất:
- Mắc mớ gì đến ta?
Nói xong câu đó, Tố Nha nhìn xuống chiến trường, hắn cuối thấp đầu, ngẩn đầu nhẹ lên một chút, sắc mặt âm trầm một lần nữa hiện ra. Từ trên cây, Tố Nha
nhảy xuống bên dưới, rút hai thanh kiếm một hắc một xích (đen với đỏ) ra đối diện trước mặt xông lên.
Rống!
Ngay khi Tố Nha vừa xông vào một trận chiến liền một tiếng gầm giận dữ chấn động không gian, một trận gió lạ thổi lên.
Nhưng Tố Nha gần như không để thứ đó vào mắt, nhắm thẳng vào ma thú trước mắt chém giết tới, cùng lúc đó, một bóng đen bay giữ không trung, đánh về
phía Tố Nha. Hắn dùng hai thanh kiếm của mình đặt chéo lên nhau chặn lại đòn vừa rồi, lực của thứ màu đen đó vẫn đẩy được hắn đi một đoạn đường
mới dừng lại.
Khi dừng lại, thứ bóng đen rơi xuống đất, nhìn thứ ở dưới đất, có chút kinh ngạc, thứ Tố Nha vừa đỡ là một hòn đá lớn.
Ầm!
Trong lúc Tố Nha đang quan sát hòn đá, một thứ gì đó đã đánh hắn bay đi mất,
những ma thú khác không bị tiếng vang vừa rồi ảnh hưởng đến, chúng vẫn
tiếp tục giết người. Sát khí vừa rồi của Tố Nha không phải bọn chúng
không nhận ra, mà tất cả đều đã biết từ trước, lý do tại sao lãnh đạo
đội thú triều không xuất hiện?
Đơn giản vì để phòng trường hợp như thế này, một cuộc tập kích bất ngờ từ một kẻ mạnh.
Khi thấy Tố Nha bị đánh bay, hai người kia cũng từ trên không nhảy xuống,
không phải vì lo lắng cho hắn ta mà vì con ma thú vừa xuất hiện này đang nhìn hai người, có chốn cũng vô ích.
Lân Giáp Tê? Lân Giáp Tê đã từng nghe qua có thể đạt đến cấp bậc Quân Chủ chưa? Loài vật này phải
có nhiễm một chút tạp chất long huyết mới có thể đạt tới cấp bậc Quân
Chủ trở lên, nhưng những con vật có lẫn tạp chất long huyết đó đáng lí
không còn tồn tại nữa mới đúng chứ?
Cả ba người nhìn trầm trồ vào con Lân Giáp Tê kia, nước dải chảy đầy miệng, con vật này bắt được nó
thì có biết bao nhiêu tiền bạc chứ? Chưa kể khắp người của Lân Giáp Tê
đều là dược phẩm chân quý, cho bao nhiêu ai cũng không ngại nhiều, chỉ
ngại không thể lấy thêm.
Ba người đồng nhất đổ bộ đánh một mình
Lân Giáp Tê, một Quân Chủ trung kỳ, một Thống Hoàng sơ kỳ, một Thống
Hoàng đỉnh phong. Vừa nhìn ra được cấp bậc của những người này Hàn
Nguyệt Xuyên mới thầm lắc đầu, may mà cấp bậc của nàng không thể nhìn
thấu khi mang ngọc bội, nếu không nàng đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Kẻ nhìn như yếu nhất, trẻ nhất là Tô Lâm Nha không ngờ là người có cấp bậc cao nhất trong ba người bọn họ, Thanh Hạ Đàm đứng thứ hai, Tình Thế Nam là người có cấp bậc thấp nhất trong ba người.
Nên rút về thì
hơn, nhưng ma thú sẽ rút về sao? Bản tính của bọn chúng là giết người,
hiện tại đang bị máu người vấy bẩn thì biết thế nào đây? Hàn Nguyệt
Xuyên lắc đầu đành phải ra mặt, nhảy xuống khỏi cây.
Giữa ba
người và Lân Giáp Tê đã muốn nghênh chiến với nhau, Hàn Nguyệt Xuyên
không để điều đó xảy ra, ngay trước khi cả bốn cùng xông lên nàng lập
tức sử dụng ma pháp không gian truyền tống đổi chỗ hai bên.
Khi họ phát hiện ra vị trí thay đổi đột ngột liền dựa theo mùi hương ma thuật, tìm ra kẻ sử dụng ma thuật để cứu con ma thú này.
Bùm!
Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ thanh túy, nhìn một đám khói nhỏ trên
bầu trời lại hướng ánh mắt xuống dưới, phát hiện ra một hài tử khoảng
mười đến mười hai tuổi một thân áo đen, mặt nạ đen hình tử vân(mây tím).
Hai bên ma thú và người dừng lại động tác, cũng làm một động tác quan xác
như những người khác, đều phát hiện ra một thân hình nhỏ bé đứng giữ bãi hỗn chiến
- Các ngươi chém giết đã rồi thì quay về đi. Ta sẽ
quay về sau, có Băng Phượng và Khu Phong Thanh Thứu tốc độ ta đi về
không kém các ngươi.
Nàng vẫy tay lên một cái, đám ma thú tuân
lệnh theo lời của nàng lập tức quay về, bọn chúng vẫn không quên lệ tục
do Hàn Nguyệt Xuyên đặt ra, ăn xác của ma thu đã chết trận, chỉ có ba ma thú chết trận trong ngày hôm nay, tất cả ma thú còn lại đều ăn thịt ma
thú đã chết trước mặt tất cả con người, chúng tru lên một tiếng, kéo rút về sau trong U Linh.
Sương mù về canh hai càng dày, ma thú đi
chưa được ba dặm đã hoàn toàn bị che lấp trong sương mù. Đối diện với
những con người trước mặt, Hàn Nguyệt Xuyên lấy ra một tấm bia đá từ
không gian Hư Ảo.
Hướng về phía ba người, âm lãnh vô tâm:
- Cảm phiền các ngươi đưa thứ này đến hoàng thất, mời hoàng thượng của
các ngươi, đại biểu cho toàn quốc Ngạo Thiên, tự tay ký vào bia đá này,
bên ta sẽ tự nhận chứng thật. Tốt nhất là nhanh lên vì càng chậm trễ,
càng có nhiều người chết, thú triều tối nay chỉ là màng chào hỏi, cuộc
chiến thật sự sẽ ở canh ba ngày mai, trước đó...
Nàng ngâm một
chút, gió sương thổi mạnh, đã đến canh ba sương mù dày đặt bắt đầu che
ánh nhìn của mọi người, trước mặt bọn họ, Hàn Nguyệt Xuyên dần trở nên
huyền ảo:
- Còn năm đợt thú triều tương tự như thế nữa, uy lực dĩ nhiên, một lần lại hơn một lần.
Vừa định dùng không gian để di chuyển khỏi khu vực này, thì một người bất chợt quát lên một tiếng:
- Khoan đã!
Ngẩn mắt nhìn nơi phát ra âm thanh này, trước mặt nàng, Tố Nha lại một lần
nữa đổi tính cách thành một người khác, hắn tươi cười quái dị hỏi:
- Ngươi chính là thủ lĩnh ma thú?
Miễn cưỡng gật nhẹ một cái coi như đáp lời, Tố Nha hiện lên vẻ mặt hớn hở nói:
- Ngươi có hứng thú nhận ta không?
Tên quái dị, lời đồn thổi là có thật, hắn chính là kẻ quái dị hai nhân
cách. Hai người Tình Thế Nam và Thanh Hạ Đàm sắc mặt không tốt mấy, muốn xông lên kéo hắn lại, nhưng không ngờ Hàn Nguyệt Xuyên lại nói một câu:
- Xin lỗi, ta không có hứng thú.
Tố Nhá cười quái dị, mặt dày nói tiếp:
- Ta có thể làm tùy tùng của ngươi.
Nàng lại lắc đầu, xoay người rời đi, để lại một câu:
- Xin lỗi, ta không cần.
Màng sương kéo nàng đi vào trong rừng U Linh, Tố Nha biến mất từ đó, hai con người đứng ngây người từ đầu tới giờ không biết làm gì thì nghe thấy
tiếng “bịch” liền nhìn lại, một tên lính quỳ gối dưới đất, vẻ mặt tuyệt
vọng, quần áo trên người rách rưới, vết thương loang lỗ chảy máu khắp
người hắn, hắn tuyệt vọng kêu lên:
- Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Còn những năm thú triều tương tự như thế này nữa.
- Thôi đủ rồi, ta muốn rời đi, ta không muốn ở Ngạo Thiên đế quốc này chờ chết.
- Aaa!
Những kẻ khác đồng dạng quỳ xuống, có người chịu không nổi lập tức bỏ chạy,
nhưng chạy không được bao xa đã bị Thanh Hạ Đàm ra tay giết chết.
- Hoảng cái gì, Ngạo Thiên đế quốc từ khi nào đã trở nên yếu thế như vậy?
Một người lính cúi mặt xuống đất, tuyệt vọng than lên:
- Vô dụng thôi, người ở quân doanh, cả những quân lính ở biên giới khắp
đế quốc không phải vì bệnh chết cũng là nằm liệt giường vì một dịch bệnh (đây là lúc HNX đầu độc kho quân lương ấy), Ngạo Thiên đế quốc... hết
rồi, chấm hết rồi.
Những con người ở đây truyện vọng lại càng tuyệt vọng hơn. Tình Thế Nam cau mày, lắc đầu nhìn tấm bia đá, lớn giọng ra lệnh:
- Các ngươi đem bia đá này đến hoàng thất, để họ ra quyết định tiếp theo. Mạng sống của các ngươi còn tùy thuộc vào quyết định của hoàng thất,
muốn sống, muốn chết phải đấu tranh dành lấy, không ai ban tặng cho các
ngươi cả. Khi các ngươi chết không phải chỉ có mình các ngươi, mà còn
gia đình, người dân ở đế quốc này nữa.
Ngay trong giờ phút này,
Tình Thế Nam có thể nói lên một bài phát biểu khiến mọi người có một
phần ý trí sống lại, quả không hổ là một người đội kỵ sĩ hoàng gia.
Ở bên trong rừng U Linh, một thân hình nhỏ nhắn đi trước, một thân hình
cao lớn tuấn tú theo sau, nịnh bợ người đi trước một cách khó tin:
- Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi cũng được, chỉ cần ngươi cho ta đi cùng ngươi vậy là được rồi a.
Hàn Nguyệt Xuyên không trả lời, Tố Nha không từ bỏ, vẫn thao thao bất tuyệt nói:
- Hay ta thành nam nô của ngươi, ngươi thích chơi trò gì ta cũng chiều ngươi, không cần bao ăn chỉ cần bao ở là được.
- A, hay ngươi muốn ta thành nam nhân của ngươi? Suốt ngày bám theo ngươi.
. . .
Sau một lúc thật lâu, Tố Nha kiệt sức, hắn không còn lời gì để nói, bất kỳ
một hình thức nào nói ra hắn nhận lại được đều là lạnh mặt không một hồi âm, tiếng thở dài cũng không có.
- Thiếu gia ta ơi, ngươi muốn ta làm gì mới cho ta theo ngươi?
Hàn Nguyệt Xuyên đột nhiên dừng lại, quay mặt lại nhìn hắn, khinh thường phát ngôn:
- Ta - không - cần!
Tố Nha một mặt bất khuất, quả quyết nói:
- Ta cần!
Khẽ cau mày một chút, vừa định quay người bỏ đi, tiếp tục không quan tâm
đến hắn thì nàng chợt phát hiện ra có một bóng người ở phía sau lưng,
sát khí rõ là nồng đậm.
Bốp!
Trong một vài giây trước khi
bị đánh vào đầu, Tố Nha nhận ra phía sau chợt có hàn khí bất thường, lại còn có cảm giác vô cùng quen thuộc, quay đầu không dám, bỏ chạy càng
không dám, thôi thà bị đánh luôn còn hơn.
Tố Nha vừa ngã xuống,
Hàn Nguyệt Xuyên liền nhận ra người ở phía sau đánh Tố Nha là ai, nhưng
hình tượng lần đầu gặp và hiện tại thật khác biệt một trời, tuy rằng mái tóc vẫn còn dài chạm đất, nhưng đã cột gọn nhẹ, không còn là một mái
tóc rối bời như trước.
Ánh mắt lúc này và lúc đó hoàn toàn khác
nhau, khi đó là một mảnh ngu ngốc, nhưng hiện tại là một ánh mắt vô tri
vô giác khá giống với kẻ tự kỷ.
- Ngươi... chết, chắc!
Sắc mặt và khí thế lại thể hiện ra một cách trái ngược nhau, mặt thì lạnh
nhạt vô cảm tự kỷ, nhưng khắp cả người đều tỏ ra sát khí màu đen hữu
hiện trước mắt.
- Du Niên?
Đúng vậy, ngươi này không phải là Du Niên thì còn là kẻ nào tự kỷ xuất hiện ở trong rừng U Linh này nữa chứ?
- Xin lỗi Xuyên, ta đưa hắn về gia tộc, tên nhóc này bỏ trốn, ta vốn đi
tìm hắn, nếu hắn có làm gì sai với Xuyên Xuyên coi như nể mặt ta bỏ qua
cho hắn.
Nể mặt người này mà bỏ qua cho Tố Nha? Thật không biết nói lời nào, Du Niên ngoài cái mặt lạnh thì còn gì để nể đây?
Một vùng không gian xuất hiện một cái hố đen sâu, cao khoảng một trượng ,
Tố Nha bị ném vào trong cái hố lơ lửng trong không gian đó như một bị
rác ném vào trong thùng, ân rất giống, không còn phiền phức nữa.
Du Niên định đi vào trong cái hố đen thì đột nhiên quay về hướng Hàn Nguyệt Xuyên hỏi:
- Nếu ta làm nam nhân của Xuyên Xuyên, thì Xuyên nhi có nhận không?
Không biết người này có thể thay đổi nhanh đến thế nào nữa, câu trước vẫn là
Xuyên Xuyên, câu sau liền thành Xuyên nhi, chợt thấy ớn lạnh lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không cần.
Du Niên cười nhạt với nàng, đáp lại:
- Ân. Sẽ còn gặp lại.
Còn gặp? Hàn Nguyệt Xuyên mong đừng gặp lại hắn thì tốt hơn. Cứ mỗi lần gặp Du Niên, mặc dù Hàn Nguyệt Xuyên cảm giác được một sự ấm áp lạ
thường... nhưng chỉ là cảm giác quen thuộc ấm áp, tựa như lần đầu nàng
đến thế giới này.