Khi cô mở mắt ra lần nữa thì trước mắt sáng lên chính màu ánh sáng, kiếm Bích Hằng trong tay cô từ từ biến từ cái vẻ rỉ sét trở lại như ban đầu rồi bay thẳng vào không trung, còn không quên mang cô theo, cũng may cô đã đến linh tôn có thể tự do đi trên không như đi trên đất bằng, không thì cô té nát thịt mất
Tiêu Ảnh, tiểu Trần và Tử cũng lập tức chạy theo ra ngoài xem, thì thấy trên không trung một cô gái thân mặc hắc y tay cầm Bích Hằng đang toả ra ánh sáng chính màu như thần thánh
“dáng vẻ này...thật giống trong bức hoạ”
Qua vài phút sau cô từ trên không trung đi xuống, giọng nói ngọt ngào, khí thế vương giả mà nói với mọi người
“ta thu phục được nó rồi”
Tiêu Ảnh đi đến ôm cô vào lòng thật chặt, ôn nhu dịu dàng mà thâm tình nói với cô
“Tuyết nhi, nàng thật giỏi”
Cô cũng cười đầu dựa vào bờ ngực vững chắc rộng lớn kia, qua một thời gian cô đẩy nhẹ Tiêu Ảnh ra
“chúng ta phải nhanh chóng đi khỏi nơi này, động tĩnh lúc nảy ta gây ra quá lớn, rất nhanh sẽ có rất nhiều người đến đây, hơn nữa đã vạn năm nay không hề có thần khí xuất thế, ta còn chưa đủ mạnh để là địch với đại lục này”
Tiêu Ảnh gật gật đầu tay nắm tay cô thật chặc bay đi, hình ảnh của họ thật giống như một đôi thần tiên quyến lữ dạo chơi nhân gian
*Sau khi cô đi
Chỗ hang động của Tử tụ tập một đám người trên trăm người, tất cả điều là cao thủ cường đại, họ nhìn quanh tìm kiếm bóng người, nhưng lại không có ai, một người trong đó giận dữ nói
“có gì đâu, lão tam, ngươi lừa chúng ta à”
Người gọi là lão tam vội biện minh
“không, không phải, ta nói là sự thật, lúc nảy có một luồng ánh sáng chính màu từ nơi này bắn thẳng ra ngoài, ta xin thề”
“ta tin lão tam, lão nhị, ta nghĩ người chúng ta cần tìm chỉ ở quanh đây thôi, chúng ta quay về bộ tộc tìm tiên sư tiên đoán xem người ấy hiện đang ở đâu”
Người nói chuyện là lão đại là kẻ cầm đầu nhóm người này, nhóm người khi nghe lệnh của lão đại lập tức rút lui, chỗ hang động của Tử nhanh chóng trở lại yên bình
Nhưng chuyện trong Vô Vọng chi sâm có ánh sáng chính màu xuất hiện trên bầu trời lập tức truyền đi nhanh chóng, hiện giờ tất cả điều đang bàn luận, có phải thần khí xuất thế không
*Chỗ của cô
Cô và Tiêu Ảnh đã đi thẳng vào sâu trong rừng, hai người họ tìm một nơi có con suối, cô đề nghị dựng một ngôi nhà tại đây, vì cô cần ở đây để luyện tập trong ba tháng này để củng cố tu vi cùng với luyện đan thuật
Tiêu Ảnh lập tức thi hành, chỉ chốc lát ngôi nhà đã dựng xong, cô đi vào nhà thì thật bất ngờ vì những vật dụng nơi đây điều đầy đủ, có giường có bàn ghế, thậm chí gian bếp cũng đầy đủ dụng cụ nấu ăn, cô sờ cầm cười hỏi Tiêu Ảnh đang đắc ý đứng một bên
“chàng là nam nhân mà đi đâu cũng phải mang theo những thứ này sau, mang theo giường còn không nói chàng còn mang theo cả dụng cụ làm bếp”
Tiêu Ảnh ôn nhu cười với cô, miệng còn phun ra lời nói kinh người
“ta lúc trước sẽ không mang, nhưng từ khi đi theo nàng ta đã chuẩn bị sẵn, còn giường thì ta mới cho Kỳ và Phong đem đến hôm qua, để tiện cho chúng ta, cũng đỡ cho nàng mỏi lưng khi làm việc vất vả”
Một câu nói hết sức bình thường nhưng vào miệng của hắn nói lại vô cùng kì dị, mặt cô lập tức đen thui bỏ đi ra ngoài
Tiêu Ảnh nhìn theo bóng lưng cô chốn chạy mà cười cười
“nàng thật đáng yêu”
Cô sau khi đi ra khỏi nhà tranh thì cũng đi vào rừng hoạt động chân tay một chút, nào ngờ có một con linh thú không có mắt chặn đường đi của cô
Con linh thú này là loại linh thú gì cô cũng không biết được, ngay cả tiểu Trần và Tử cũng không biết, thật tiếc con rồng kia ngủ say rồi, nếu không cô cũng có thể hỏi thử nó xem
Toàn thân của con linh thú thật nhỏ nhắn, thật giống một con ngựa, nhưng lại có một cái sừng nhỏ trên đầu, trên lưng còn có cánh, bộ lông thì toàn thân là bảy màu đan xen, mà nó lại có gương mặt của con ưng, cái mỏ thật dài, mắt thật to
Cô sờ sờ cầm, hứng thú bừng bừng nhìn con vật, con vật cũng nhìn cô chằm chằm hỏi cô
“nhân loại, ngươi là ai, làm sau vào đây được”
“ta là Lạc Vu Tuyết, ta đương nhiên đi bằng hai chân vào đây”
Con vật tức giận dậm chân
“ta không hỏi ngươi đi bằng gì đến đây mà ta hỏi ngươi là những con vật nhỏ kia đâu sau dám cho ngươi vào đây”
“a nha, con linh thú ngươi thật đáng yêu đó, ta vì sau không thể vào đây, hơn nữa ta muốn vào những con vật cấp thấp kia cản được ta sau”
“hừm, nhân loại cuồng vọng, những con vật nhỏ kia không cản được ngươi vậy để ta”
Nói rồi con linh thú kia nhào tới chỗ cô, móng vuốt sắt nhọn không ngừng đưa lên cào cô, cô cũng không kém dùng tay không đánh với nó, qua vài hiệp con vật kia thắng thế, cô và nó vật lộn thêm một lát, cô vẫn thua, thấy tình thế không ổn cô lập tức bay lên cây đứng
“nè, linh thú, ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, dù gì ta cũng chỉ có mười ba tuổi mà ngươi sống ít nhất cũng vài trăm tuổi rồi, ngươi đánh nhau với người tay không như ta mà ngươi sử dụng vũ khí thì còn gì hảo háng hả”
Con thú ngơ ngác, cô nói nó sử dụng vũ khí, sử dụng khi nào, rõ ràng nó chỉ đánh tay không với cô mà
“nhân loại, ngươi gian xảo vừa thôi, ta rõ ràng chỉ dùng tay không đánh với ngươi”
“ngươi có dùng vũ khí, ngươi thử đưa bàn tay ngươi lên nhìn đi, toàn là móng sắc ngọn, như vậy không phải vũ khí thì là gì”
Con vật đưa lên nhìn thật, rồi gật gật đầu
“ừm, đúng là ta sử dụng vũ khí thật, ta xin lỗi”
Cô ở trên cây phì cười, con vật nhỏ này ngây thơ quá rồi
Tử và tiểu Trần ở trong không gian không ngừng có hắc tuyến, thật phục con vật kia quá