Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Chương 37: Chương 37: Hình Dạng Thật Của Linh Thú




Linh thú thấy cô cười biết ngay cô trêu chọc nó, nên nỗi trận lôi đình dùng móng vuốt sắc nhọn mà không ngừng đánh về phía cô

Cô không ngừng né tránh, nghiến răng mà nhìn chằm chằm vào linh thú, hung ác nói

“nếu ngươi đã như thế thì đừng trách ta”

Tay cô lật qua, trên bàn tay cô xuất hiện bốn loại nguyên tố, thủy hoả thổ và phong, cô không ngừng xoay tay tạo kết ấn cho chúng hợp lại với nhau

Chiêu này cô chỉ mới lĩnh ngộ hôm qua sau khi đã thu phục được Bích Hằng kiếm, hôm nay là lần đầu tiên cô sử dụng

Vì không quen dùng nguyên tố cho nên tay cô đã bị nguyên tố bài xích mài mòn máu chảy đến thấy xương, cô vẫn không ngừng tay lật liên hồi, cho đến khi hoàn thành

Cô đẩy nguyên tố dung hợp vào con linh thú

“ầm ầm ầm”

Tiếng cây cối trong rừng vì bị lây nhiễm gió lốc mà không ngừng đổ xuống đất

Qua khoảng mười phút cô cứ nghĩ con thú ấy đã chết rồi, định quay đi thì thật không ngờ chỗ con thú bị trúng chiêu ấy phát ra hào quang sáng rực cả một khu rừng

Hào quang ấy gây chói mắt đến cô, nhưng cô vẫn bình tĩnh mở mắt ra xem

Chỉ chưa đến vài giây thì trước mắt cô xuất hiện một con vật thật xinh đẹp thần thánh, thân cao to, bốn chân vững chắc, bộ lông vàng óng ánh kim, cánh trên lưng và sừng điều là màu vàng, bộ mặt như ưng mỏ dài mắt to đã không còn, mà thay vào đó là gương mặt của một con thú thật thần thánh

Tử ở bên trong không gian truyền âm cho cô, thanh âm khó nén vui sướng

“chủ nhân, đó là độc giác thánh thú, nó đại diện cho thánh vật thánh khiết nhất trong các con vật, nó cũng là vua của loài vật trên đất bằng đấy, người thật may mắn”

Cô hài lòng gật đầu, môi cười tà mị hỏi linh thú, thanh âm lạnh lùng đe doạ

“thú nhỏ, thần phục ta hay chết”

Độc giác thánh thú nhìn nhìn cô, qua một lát trên thân nó có ánh sáng màu vàng xuất hiện bao vây toàn thân nó

Ánh sáng qua đi trước mắt cô xuất hiện một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan anh tuấn tinh xảo vẫn chưa rút hết vẻ ngây thơ non nớt, hắn đi đến quỳ gối trước cô, tay chấp trước ngực, rất là thành kính nói

“thưa ngài, nhờ ngài mà ta lấy lại được diện mạo vốn dĩ và thực lực bị phong ấn, ta xin nguyện thần phục để trả ơn ngài”

Cô gật đầu, cắn ngón tay mình cho chảy máu rồi điểm vào trán của độc giác thánh thú, đọc thầm một đoạn văn khế ước, sau khi khế ước thành lập từ trên không trung xuất hiện hai vòng tròn màu vàng, một vòng bay vào mi tâm của độc giác thánh thú, một bay đến ngón tay cô hoá thành chiếc nhẫn không gian

Cô lại đưa tay tháo nhẫn thảy vào dây chuyền Tuyết Châu cho tiểu Trần cất giữ

Rồi cô đi đến đỡ độc giác thánh thú đứng dậy, ôn nhu cười nhẹ mà hỏi

“ngươi tên gì, ta tên Lạc Vu Tuyết”

Độc giác thánh thú được cô đỡ thụ sủng nhược kinh mà thành thật nói cho cô

“thưa chủ nhân, ta chưa có tên, trong truyền thừa ký ức của ta chỉ có nói rằng ta là vua muông thú trên bờ và còn có lực lượng rất cường đại để quản lí muông thú”

Cô gật gật đầu, tay sờ cầm suy nghĩ, qua một lát cô mắt sáng như sao nói

“vậy ta đặt tên cho ngươi là Vu Dạ, ngươi đồng ý không”

Vu Dạ vui vẻ cảm tạ cô

“ta đồng ý”

Cô gật đầu rồi dẫn Vu Dạ về nhà tranh với cô, chưa đến nhà mà đã nghe mùi thơm thức ăn thật ngon, cô hít hít vài cái rồi chạy ngay vào nhà, tay còn nắm tay Vu Dạ đi vào

Đẩy Vu Dạ ra phía trước giới thiệu với Tiêu Ảnh

“Ảnh, đây là linh thú mới của ta, tên là Vu Dạ, chàng thấy hắn rất đẹp còn rất thanh khiết đúng không, bởi vì hắn là độc giác thánh thú đấy”

Cô nói một tràng cho Tiêu Ảnh nghe mà không hề để ý không khí thật kì lạ, chỉ có Vu Dạ và Tử bên trong không gian cảm nhận được, cảm giác này là cảm giác giấm chua lâu năm bị đổ nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.