Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Chương 55: Chương 55: Làm Hoà - Sống Chung Hoà Hảo




Cô đuổi theo phía sau Tiêu Ảnh cho đến một cánh rừng thì thấy hắn ngừng lại, tay đấm liên tục vào thân cây gần đó mà máu chảy đầm đìa

Cô đau lòng đi đến đưa tay ôm chặt lấy hắn, đầu dựa vào bộ ngực rắn chắc của hắn, đôi môi anh đào đỏ mọng thốt lời nỉ non

“Ảnh, đừng như thế, đừng tự tổn thương mình, vì ta không đáng”

Tiêu Ảnh bất ngờ vì cô xuất hiện, nghe cô nói như thế định an ủi cô vài câu nhưng ánh mắt vô tình nhìn thấy những dấu hôn ngân trên cổ cô, ánh mắt co rụt lại đau lòng đưa tay đẩy nhẹ cô ra, giọng nói vẫn dịu dàng nói với cô

“không sao, Tuyết nhi, nơi này gió lớn nàng sẽ cảm lạnh đấy, nàng về đi, ta muốn ở đây yên tĩnh một lát, có được không”

Cô lắc đầu liên tục, tay càng ôm chặt Tiêu Ảnh hơn nữa

“không, Ảnh, ta không về, ta không muốn về, chàng đừng như thế mà”

Tiêu Ảnh đành bất lực, đẩy cô ra thì không nỡ, nhưng ôm cô ngửi mùi người đàn ông khác trên người cô lòng lại đau đớn

“Tiêu Ảnh ơi Tiêu Ảnh, một đời Ma đế cao cao tại thượng như ngươi, không ngờ cũng có hôm nay, yêu một người con gái yêu đến sâu đậm như thế”

Cô ôm chặt Tiêu Ảnh trong chốc lát thấy không khí im ắng bất thường, nhẹ nhàng ngước mắt lên thì thấy Tiêu Ảnh ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mắt vô hồn xa xăm

Cô thấy như thế rất đau lòng cho hắn, tay nhẹ nhàng buông hông hắn ra, giọng nói cũng hư ảo xa xôi mà nói

“nếu chàng đã không chấp nhận được bản thân ta đã dơ bẩn thì ta, đi đây..”

“sau này..không gặp lại”

Tiêu Ảnh đang mất hồn nghe câu không gặp lại của cô cuống cuồng nắm chặt tay cô, quay người cô lại ôm chặt cô vào lòng mình

Nhẹ giọng ủy khuất nỉ non

“không, Tuyết nhi, nàng đừng rời bỏ ta, ta không hề chê nàng dơ bẩn, ta chỉ đang suy nghĩ làm sao để sống chung được với nam nhân kia thôi, ta biết thân phận thật của hắn, hắn là thiếu chủ của một lánh đời gia tộc ở đại lục Thiên Niên, đó là gia tộc rất cường đại mà hắn lại là người thừa kế duy nhất, cho nên ta sợ..”

Ngập ngừng một chút hắn nói tiếp

“ta sợ khi hắn biết được thân phận của mình thì hắn sẽ không chấp nhận được việc này, cho nên ta định rút lui, cho nàng được hạnh phúc”

Cô nghe Tiêu Ảnh nói nhẹ giọng dịu dàng cười mà nói với hắn

“ta không cần biết sau này sẽ như thế nào, ta chỉ biết chàng là nam nhân đầu tiên của ta, nếu Dương không chấp nhận được việc này thì ta sẽ chọn chàng, cho dù chuyện gì xảy ra”

Lời cô vừa dứt thì bên trong bụi cây đi ra một bóng người sống lưng thon dài thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn đầy ý cười, dịu dàng ôn nhu mà nhìn cô

“ta làm sao mà không chấp nhận được, cho dù thân phận ta có là gì đi nữa thì ta vẫn là thị vệ của nàng, là người yêu nàng sâu đậm, cho dù là Tiêu Ảnh hay bất kỳ nam nhân nào đi nữa, chỉ cần là người nàng chọn ta điều không dám phản đối nữa câu”

Tiêu Ảnh cũng cười ôn nhu với cô

“vậy đã được chưa Tuyết nhi, chúng ta sẽ không xa cách nữa”

Cô cười tươi gật đầu, tay phải cầm tay Tiêu Ảnh, tay trái cầm tay Sát Dương thật chắc

Ngọt ngào thanh thót mà nói

“nếu như hai chàng điều chấp nhận được nhau thì sau này phải sống chung với nhau thật tốt, nếu ta biết hai chàng cải nhau hoặc tổn thương nhau thì ta sẽ không cần cả hai”

Nói rồi cô vứt mạnh tay họ ra chứng tỏ quyết tuyệt của mình

Tiêu Ảnh và Sát Dương điều đưa tay cầm chặt tay cô mà hứa hẹn

“chúng ta sẽ không”

Cô nhìn hai người họ cười nhẹ, cả ba cùng nhau quay về Thái Bình cung, một đêm yên ả qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.