*Sáng sớm tại Thái Bình cung
Chu Thiên Kỳ đã đứng trước cửa cung đợi cô thật lâu để nhận đan dược, hắn cứ hồi hộp đi qua đi lại, mắt luôn trông mong nhìn vào Thái Bình cung, hơn một tiếng qua đi cuối cùng cửa cung to lớn uy nghi cũng mở ra
Cô thong thả bước ra ngoài, từng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, thân vận bạch y kèm theo ánh nắng ban mai ánh lên người cô như vầng sáng thánh khiết của thần linh, nhìn cô như tiên nữ dạo chơi nhân gian
Phía sau cô đi theo hai nam nhân, một đen một trắng, dung mạo anh tuấn phi phàm, góc cạnh gõ gàng, không ai thua ai, khí thế của vương giả uy nghiêm hiện ra không xót gì, hai người họ là Tiêu Ảnh và Sát Dương
Chu Thiên Kỳ nhìn thấy họ thì thật kinh ngạc, ánh mắt rất là kỳ dị, bên cạnh cô khi nào lại xuất hiện thêm họ mà hắn lại không biết, hôm qua một người, hôm nay hai người, không lẽ cẩm y vệ của hắn đã không còn dùng được nữa rồi sao
Nếu cẩm y vệ mà nghe được chắc chắn sẽ đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, họ thật bị oan quá, hai nam nhân này khí thế cường đại như thế thì cho dù muốn vào cung thì làm sao họ phát hiện ra được, hơn nữa cung họ vào là Thái Bình cung, nơi ở của thần cấp đại sư, một khi chủ nhân không nói gì thì làm sao họ dám đi xem có người đột nhập hay không chứ
Cô đi đến cạnh Chu Thiên Kỳ tà tứ cười cười
“chào buổi sáng bệ hạ, ngài đến thật sớm đó”
Chu Thiên Kỳ gãi đầu cười gượng nhìn cô
“ta đến sớm là vì, chỉ còn một giờ nữa là hết thời gian ngâm thuốc của phụ mẫu ta, mà hôm qua đại sư nói là sau khi ngâm thuốc cho họ xong thì đi tìm ngài, cho nên ta không dám chậm trễ”
Cô gật gật đầu, dẫn đầu đi đến Đức Hiên cung trước, Chu Thiên Kỳ lập tức chạy theo đi song song với cô, nhưng không hiểu vì sao hắn cứ có cảm giác có hai ánh mắt lạnh lùng sát khí cứ nhìn vào lưng hắn chằm chằm, hắn sợ một khi bị nhìn nữa thì lưng hắn sẽ thủng ra vài cái lỗ mất, nhưng hắn lại càng sợ quay đầu lại, bởi vì bị nhìn còn đáng sợ như thế còn nhìn trực diện sẽ như thế nào nữa, cho nên không khí giữa ba nam nhân cứ quỷ dị như vậy cho đến Đức Hiên cung
*Đức Hiên cung
Cô đi vào cũng là vừa lúc thái đế và thái hậu đã ngâm thuốc xong, nhanh chóng lấy một bình bạch ngọc tinh xảo từ nhẫn không gian ra, đổ ra hai viên thuốc màu tràm óng ánh, tự tay cô đút vào miệng họ mỗi người một viên, còn dùng ngân châm, châm vào nguyệt đạo của họ, giúp cho kinh mạch lưu thông thì hấp thụ thuốc sẽ tốt hơn, làm xong tất cả cô lui qua một bên nhường chỗ cho người nhà bọn họ đoàn tụ.
Không bao lâu sau, hai ánh mắt nhắm nghiền kia từ từ mở ra, Chu Thiên Kỳ vui mừng rơi lệ
Thái hậu thấy con trai khóc rất là đau lòng ngồi dậy tự tay lau đi nước mắt của hắn
“Kỳ nhi ngoan, nam nhi sao lại khóc”
“mẫu hậu, Kỳ nhi nhớ người và phụ hoàng, từ lúc hai người hôn mê đến nay Kỳ nhi rất lo”
Thái đế cũng ngồi dậy nhìn hai mẹ con họ mà cười dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu Thiên Kỳ mà an ủi
“chúng ta không sao, giờ chúng ta đã tỉnh rồi nè con thấy không”
Cô nhìn một màng gia đình hạnh phúc kia mà hâm mộ họ không thôi, có lẽ cảm nhận được nỗi buồn của cô nên cả Tiêu Ảnh và Sát Dương cùng nhau đưa tay cầm chặt tay cô, cô cũng nắm chặt tay họ mà cười tươi