Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Chương 65: Chương 65: Triệu Như Ngọc




Không khí trong chính sảnh mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài có một cô gái đi vào, cô ta thân hình thướt tha dáng liễu, thân mặc váy áo màu đỏ trong suốt, nhìn kỹ còn thấy cả áo yếm bên trong, cô ta đi vào chính sảnh cúi đầu cử chỉ giả vờ dịu dàng

“Ngọc nhi tham kiến gia chủ, phụ thân cùng các vị thúc bá”

Rồi quay sang Triệu Nhan môi nở nụ cười tươi

“biểu muội, muội về rồi sao”

Khi chào hỏi Triệu Nhan thì cô ta vô tình nhìn thấy cô chống cằm ngồi cạnh uống trà, dáng vẻ thon dài gương mặt anh tuấn, nụ cười tà tứ trên môi, một bộ bạch y tôn thêm khí chất cao quý xuất trần của vương giả, mắt cô ta không rời nhìn cô chăm chăm

Tam trưởng lão thấy thế cười tươi, giả vờ mắng cô ta một câu

“Ngọc nhi, con không thấy khách quý ở đây sao, mau cúi chào Vu Tiêu công tử, ngài ấy sắp là phó linh chủ của con đấy”

Cô ta nghe đến phó linh chủ mắt sáng hơn sao giả vờ e thẹn chấp hai tay cúi đầu cung kính chào cô

“tiểu nữ Triệu Như Ngọc là đệ tử vũ kỹ đường chủ xin ra mắt phó linh chủ”

Cô cười cười phất tay một luồng linh khí đỡ Triệu Như Ngọc đứng dậy

“Triệu tiểu thư quá khách khí rồi”

Triệu Như Ngọc thấy cô nói chuyện với mình càng vui mừng trong lòng, thật không ngờ phó linh chủ sắp nhận chức lại hoà đồng với mọi người như thế, lại còn là trẻ tuổi và anh tuấn nữa, hơn nữa khắp Thanh Linh môn còn đồn đại rằng phó linh chủ là thần cấp luyện đan sư duy nhất của đại lục này, nếu như ta được làm vợ ngài ấy chắc chắn sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất cả đại lục này, hừ Triệu Nhan, khi ta là Vu phu nhân rồi ta xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu

Cô cười nhẹ nhìn tia toan tính ác độc trong mắt cô ta, đúng là khá khen dòng họ Triệu, chảy chung dòng máu cho nên suy nghĩ như nhau không hề sai lệch

Cô nhấp ngụm trà rồi phũi bụi không hề tồn tại trên quần áo mà đứng lên

“Triệu bá phụ trời cũng về chiều rồi ta xin phép cáo lui, nếu tối nữa sợ khách đếm không còn phòng”

Triệu Nhan nhanh chóng đứng dậy rất là thành khẩn cười tươi với cô

“Tiêu đại ca, đừng đi vội, trời cũng sắp tối rồi hay huynh ở lại Triệu gia đi”

Triệu Nhiên cũng lập tức đứng lên cười tươi nói nhanh

“hiền điệt khoan dời chân, bá phụ đã cho gia nhân dọn dẹp một viện tử cho cháu nghĩ ngơi, cháu cũng đừng phụ lòng ta và Nhan nhi chứ”

Cô trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu

“vậy phiền bá phụ và gia đình rồi”

Triệu Nhiên cười hiền từ

“không phiền không phiền, Nhan nhi còn đứng đấy làm gì mà không nhanh chân đưa Vu công tử đi nghĩ ngơi”

Khi cô và Triệu Nhan rời đi cô còn cảm nhận được ánh mắt thâm độc ganh tị dõi theo, nhìn nhìn qua Triệu Nhan, không biết cô ấy có cảm nhận được ánh mắt đó là nhắm vào cô ấy không nhỉ.

Có lẽ cảm nhận được cái nhìn ý tứ của cô nên Triệu Nhan cũng ngước lên nhìn lại, mắt đối mắt, cô cười tà tứ còn Triệu Nhan mặt đã đỏ tươi như bị luột, nhanh chân đi trước vài đoạn rồi tự dưng dừng lại chờ cô đi cùng song song với mình, không khí giữa hai người thật lạ, cô thì vẫn cười nhẹ đi thẳng, còn Triệu Nhan cứ đi vài đoạn lại liếc cô rồi đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.