Bạch Thanh Nguyệt đang ngơ ngẩn trước cảnh vật xung quanh.
Bỗng
nhiên có một bóng người nhỏ nhỏ chạy tới ôm Bạch Thanh Nguyệt, làm cho
nàng giật cả mình. Nhìn kĩ lại thì nàng thấy trong lòng mình có một tiểu nam hài khoảng 6-7 tuổi thân hình nhỏ nhắn, mũm mĩm, nước da trắng với
con mắt to tròn đen láy. Trông tiểu hài này rất đáng yêu.
”Chủ nhân, em là Thiên châu người canh giữ và bảo vệ không gian này.” Tiểu hài mỉm cười với cô.
”Thiên Châu, ngươi cứ gọi chủ nhân là tỷ tỷ đi, còn gọi ta là Tiểu Hỏa còn con hắc long kia là Tiểu Hắc.” Tiểu Hỏa bay tới tự giới thiệu với Thiên
Châu.
”Ừm. Tỷ tỷ đệ biết tỷ có nhiều thắc mắc nhưng sau này không cần đệ nói thì tỷ cũng biết thôi.” Như biết được những thắc mắc của
Bạch Thanh Nguyệt, Thiên Châu ôm nàng an ủi nói.
Bạch Thanh
Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Thiên Châu, rồi nàng phát hiện ra chiếc vòng bạc trên tay mình. Bạch Thanh Nguyệt nhìn Thiên Châu hỏi: “Đệ có biết tại sao chiếc vòng này lại xuất hiện trên tay tỷ không?”
Thiên Châu cười hì hì nói:“Đương nhiên là đệ biết nhưng đó cũng là bí mật. Tỷ có muốn gỡ ra cũng không được đâu”
Bạch Thanh Nguyệt thử gỡ ra thử đúng là không được.
Thiên Châu nhảy ra khỏi lòng Bạch Thanh Nguyệt nắm tay nàng vừa đi vừa nói:
”Tỷ tỷ nơi này gọi là Cổ giới, đi nào đệ đưa tỷ đến nơi này”
Bạch Thanh Nguyệt phát hiện trong diện tích rất lớn, hơn nữa có một hang
động rất lớn bên trong có rất nhiều cánh cửa được điêu khắc tinh xảo,
nhưng mà trừ bỏ một cánh cửa khác mở được ra, các cánh cửa khác đều đóng chặt.
”Tỷ tỷ người đi vào trong phòng đầu tiên xem đi, nơi đó có thứ tỷ cần.” Thiên Châu vươn bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào cánh cửa duy nhất mở ra nói.
Bạch Thanh Nguyệt cũng không có hỏi nhiều trực tiếp
đi vào, sau khi đi vào, Bạch Thanh Nguyệt mới phát hiện không gian trong phòng vô cùng to lớn, nhưng mà bên trong chỉ có một giá sách, trên giá
sách đặt linh tinh rải rác có ba quyển sách, cho nên toàn bộ phòng có vẻ trống rỗng.
Đi đến giá sách trước mặt, Bạch Thanh Nguyệt nhìn
đến một quyển sách, đây là một quyển sách cổ, nhìn qua cũng đã biết tuổi thọ của nó cũng đã rất lâu rồi, trên sách phủ kín tro bụi, nhưng mà lúc nàng cầm lấy lên xem thì tro bụi trên mặt lại không cánh mà bay, ngược
lại cả quyển sách đều lóng lánh nội liễm sáng bóng.
Bạch Thanh
Nguyệt đột nhiên ý thức được quyển sách này rất trân quý, ba quyển sách
chiếm một phòng như vậy, theo như nàng nghĩ Cổ giới chỉ có được công
pháp, lại thiếu vũ kỹ, mà bởi vì giá trị ba quyển sách này vượt qua một
phòng đầy sách.
”Nghịch chuyển tâm pháp”Bạch Thanh Nguyệt vừa mở
sách ra, chữ trong Nghịch chuyển tâm pháp kia liền hóa thành nhiều đốm
nhỏ chạy vào trong đầu của Bạch Thanh Nguyệt, lúc nàng mở mắt ra, Nghịch Chuyển Tâm Pháp đã tự động trở về trên giá sách, che kín tro bụi như
trước, giống như chưa bao giờ bị người cầm lên.
Cũng không biết
thời gian qua bao nhiêu lâu, Bạch Thanh Nguyệt rốt cục dần dần tỉnh táo
lại, nàng phát hiện ở trong đầu của mình có nhiều hơn mấy thứ. Mấy thứ
này, đều là tự nhiên xuất hiện, biến thành một bộ phận trí nhớ của nàng.
Nghịch Chuyển Tâm Pháp này không phải là công pháp bình thường mà là tâm pháp. Nó không phải giúp người ta nhanh chóng hấp thu Huyễn Lực, mà là thúc
đẩy con người đẩy nhanh tốc độ đả thông kinh mạch từ đó giúp cho tốc độ
hấp thu Huyễn lực nhanh gấp nhiều lần so với người thường.