Phi Công Chưa Đủ Giờ Bay

Chương 2: Chương 2: Gặp nhau là có duyên. (2)




Diệp Thực im lặng không nói.

Hai mắt Diệp Bình đỏ lên rồi bắt đầu nức nở khóc:

- Chị biết là em cũng chẳng có nhiều tiền như vậy. Nói ra cũng làm khó em. Chị đã ở bước đường cùng nên mới phải bấu víu vào bất cứ cái gì có thể. Nếu không gom đủ tiền thì coi như xong. Nếu anh ta bị đánh chết, thì chị cũng phải bỏ xứ mà đi mất.

- Cái loại người đó à, chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ. Cứ để cho hắn nếm mùi đau khổ mới chịu chừa. Tự mình làm bậy thì chết đi cho rồi. Chị không giúp được thì cứ mặc xác hắn đi, không cần phải quan tâm nữa. Cứ để cho người ta đánh chết hắn. Chị tìm một người đàn ông khác. Để em tìm cho chị một người còn tốt hơn anh ta nhiều.

- Một ngày ân ái, trăm năm vợ chồng. Dù anh ta như vậy, chị cũng đâu bỏ mặc anh ta được?

- Ân ái cái gì? Nếu hắn mà nhớ được điều đó thì đâu có đánh chị? Chị cứ chịu nhịn chịu nhục, tự làm khổ mình như vậy, có ai cảm thấy đau lòng cho chị không? Ai quan tâm tới cái chuyện một ngày nên nghĩa của chị?

Diệp Thực nhìn gương mặt khắc khổ của chị gái thì vừa giận vừa thương:

- Hắn không gom được tiền thì cứ để hắn bán nhà đi.

Hai mắt của Diệp Bình mở to, tròn xoe như hai hạt nhãn:

- Làm thế sao được? Bây giờ chị cũng chỉ còn có cái nhà đó. Nếu bán nó đi thì chỉ còn hai bàn tay trắng, lấy gì mà sống qua ngày? Chưa nói tới mẹ anh ta còn bị bệnh tiểu đường, cha thì bị thoát vị đĩa đệm, Lâm Lâm còn phải đi học. Bán nhà rồi, cả gia đình già trẻ lớn bé ngủ ở đâu? Em bảo mặc kệ anh ta thì dễ lắm. Nhưng dù anh ta có tệ đến đâu, thì cũng vẫn là trụ cột trong nhà, một nhà già trẻ lớn bé đều dựa vào anh ta cả mà!

Diệp Thực hừ một tiếng:

- Dựa vào? Có mà dựa vào đống phân thì có! Một thằng đàn ông như vậy mà dựa cái gì? Chị tự lực cánh sinh từ trước thì bây giờ đâu đến nỗi vất vả như thế này.

- Bây giờ chị muốn tự lực cánh sinh cũng muộn rồi. Chị chỉ biết làm việc nội trợ, không được học hành, không có nghề nghiệp thì làm được gì? Chị chỉ có thể chín bỏ làm mười với anh rể của em mà sống thôi.

- Tại sao phải chín bỏ làm mười chứ? Chị mới ba mươi tuổi, không thể sống cả đời như vậy được. Nếu không được thì ly hôn. Có gì phải sợ?

Diệp Bình quệt nước mũi rồi nghẹn ngào:

- Chị không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Lâm Lâm. Nó còn nhỏ quá, chị không thể để nó mất đi gia đình của mình được.

- Để em đi tìm mấy đứa bạn xem được bao nhiêu thì được.

Diệp Thực cau mày:

- Chị! Chị phải nghĩ cho kỹ. Phùng Hải Phong nghiện cờ bạc đã ngấm vào máu. Hắn chỉ là thứ giá áo túi cơm không làm được trò trống gì. Chị còn dựa vào hắn, sớm muộn gì cũng đến bước đường cùng. Em khuyên chị một câu, cần ly hôn thì ly hôn, đừng có lo thế này, lo thế nọ làm lỡ tuổi xuân và hạnh phúc của mình.

Mưa đã tạnh, Diệp Thực đưa Diệp Bình đến nhà nghỉ, thu xếp ổn thỏa cho chị rồi trở về ký túc xá.

Vay tiền là một chuyện vô cùng mất mặt.

Diệp Thực nằm trên giường, trở mình liên tục. Hắn miên man suy nghĩ xem nên mở miệng vay tiền bạn học thế nào. Đúng lúc đó, Thôi Húc Đông đi đến trước mặt, hỏi mượn anh đôi tất.

- Tại sao đến tất cũng phải mượn thế?

- Tất của tớ đều rách cả rồi, quên không mua, cho mượn tạm một đôi đi.

Diệp Thực mò dậy tìm tất cho Thôi Húc Đông. Lúc đưa cho gã, anh chần chừ một chút rồi hỏi:

- Đông này, tớ muốn... tớ muốn vay cậu ít tiền.

Thôi Húc Đông ngẩn người một lúc, lúng túng nói:

- Đôi tất tớ mượn này cũng chẳng có giá trị gì, cậu không định dùng đôi tất này để gài bẫy tớ đấy chứ?

Diệp Thực sầm mặt lại:

- Bỏ đi, coi như tớ chưa nói gì.

- Cậu định vay bao nhiêu?

Dù sao cũng đã mở miệng, Diệp Thực nói thẳng:

- Cậu có bao nhiêu thì cho tớ vay bấy nhiêu.

- Cậu bị chập dây thần kinh rồi à?

Thôi Húc Đông há hốc mồm, mãi không khép lại được.

Diệp Thực không nhịn nổi nữa, sẵng giọng:

- Cậu có tiền hay không vậy?

- Cậu đang đi vay tiền hay ăn cướp thế hả?

Thôi Húc Đông bất đắc dĩ mở túi, lấy ra một xấp toàn tiền lẻ:

- Tháng này chỉ còn lại bấy nhiêu thôi, cậu cần dùng thì cầm lấy đi.

Như muối bỏ biển.

Diệp Thực lại trợn tròn hai mắt, chán nản nằm vật xuống giường.

Thôi Húc Đông đang cằn nhằn hỏi Diệp Thực làm gì mà cần nhiều tiền đến vậy, chợt bên ngoài có tiếng người gọi cửa. Thôi Húc Đông ra mở cửa, thấy Đường Du đang đứng ở đó, khóe miệng lập tức ngoác đến tận mang tai, cứ như vừa trúng xổ số.

- Diệp Thực có đây không? Tôi tìm anh ấy.

Nghe đến đó, Thôi Húc Đông như bị tạt một gáo nước lạnh, ỉu xìu quay vào, đạp Diệp Thực một cái, giọng điệu khó chịu:

- Dậy đi, bên ngoài có người tìm!

---------------------

Truyện đã được GocTruyen.com mua bản quyền dịch và xuất bản. Mọi hành vi copy, phát tán trên mạng Internet đều vi phạm pháp luật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.