Phạm Kỳ Kỳ lại là một “bình hoa” đầy đặn mê người. Giọng nói ngọt như mía. Ánh mắt sáng long lanh, không ngừng “phóng điện” vào các đồng nghiệp nam. Chạm phải ánh mắt cô ta, Diệp Thực thấy toàn thân không được tự nhiên.
Trưởng phòng Thiết kế gọi là Mike, là du học sinh mới về nước, đã bị Âu hóa rất nhiều. Anh ta nhất định không chịu nói tiếng Trung Quốc, mở mồm là xổ tiếng Anh, cứ như tiếng Anh mới là ngôn ngữ mẹ đẻ của anh ta vậy.
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, nhân viên công ty lần lượt ra khỏi phòng.
Mike chẳng khắc nào một con chim anh vũ, ríu ra ríu rít tuôn một tràng, giao việc cho Diệp Thực. Diệp Thực nhìn cái gáy của anh ta, chỉ muốn đấm một cái vào đó.
Thấy Diệp Thực đến công ty làm việc, Diêu Lỵ rất vui. Cô đến tận bộ phận thiết kế tìm Diệp Thực nói chuyện vài câu.
Diêu Lỵ vừa đi, Mike đã liếc mắt nhìn Diệp Thực hỏi:
- Cậu là người do Trợ lý Tổng giám đốc Diêu Lỵ giới thiệu?
- Không phải, là tôi được gọi đến phỏng vấn.
- Vậy hai người quen nhau thế nào?
Diệp Thực hỏi lại:
- Tôi quen Trợ lý Diêu Lỵ thì sao, có liên quan gì tới công việc ở đây không?
Mike bị Diệp Thực đá xoáy một câu, sắc mặt bỗng nhiên sầm lại, để tài liệu trên bàn rồi quay người bỏ đi.
Diệp Thực không thèm để ý.
Trên đời này có những việc dù có vẻ thừa thãi, nhưng lại không thể không làm. Chẳng hạn như nhìn sắc mặt. Lúc nhỏ phải nhìn sắc mặt cha mẹ, đi học nhìn sắc mặt thầy cô, đi làm nhìn sắc mặt cấp trên, tìm bạn gái nhìn sắc mặt bố mẹ vợ, ngay cả khi đi ra ngoài cũng phải quan tâm đến sắc mặt của ông trời - cả ngày bận rộn xem sắc mặt, thật sự rất chóng mặt.
Buổi trưa, Diêu Lỵ gọi Diệp Thực cùng ra ngoài ăn cơm.
Diệp Thực nói:
- Tôi ăn ở nhà ăn là được rồi.
Diêu Lỵ lắc đầu:
- Các đầu bếp nhà ăn lười lắm, gần đây nấu nướng rất qua loa đại khái, chẳng có mùi vị gì. Gần công ty có một nhà hàng chuyên về cá, món cá hấp ở đó rất ngon. Coi như cậu đưa tôi đi, món ngon phải có bạn cùng thưởng thức mới đúng vị chứ!
- Vậy có cần tôi gọi thêm các đồng nghiệp khác cùng đi không?
- Nhiều người ăn lộn xộn, phá vỡ không khí.
Diêu Lỵ khẽ cười:
- Cậu đi một mình với tôi sợ bị tôi ăn thịt à?
Diệp Thực trêu lại:
- Tôi không sợ chị ăn thịt tôi, tôi sợ tôi da dày thịt béo làm hư mất răng chị.
Hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu, cười cười nói nói ra khỏi công ty.
Bên ngoài mặt trời đã nhô lên cao, Diêu Lỵ đứng dưới lầu do dự một lúc. Ánh mặt trời chói mắt, cô sợ nhất là đi dưới ánh nắng chói chang này.
Diệp Thực hỏi Diêu Lỵ:
- Chị sao vậy?
- Không có gì, chỉ là tôi không thích trời nắng.
- Vậy chị đứng đây đợi tôi một lát, tôi quay lại ngay.
Diệp Thực chạy đến cửa hàng mũ gần đó mua cho Diêu Lỵ một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng.
Trời nắng chói chang, Diêu Lỵ đứng yên ở đó nhìn bóng Diệp Thực chạy dưới ánh mặt trời chẳng khác nào một cậu chàng mới lớn.
Lúc chạy về phía Diêu Lỵ, Diệp Thực nóng đến độ ướt đẫm mồ hôi. Anh đưa mũ cho cô, cười nói:
- Chị đội mũ này vào che nắng sẽ tốt hơn đấy.
- Cảm ơn cậu.
Diêu Lỵ đội mũ lên, lắc lắc đầu cảm thán:
- Từ khi tốt nghiệp, gần như tôi không đội mũ lưỡi trai nữa. Cậu xem tôi đội mũ lưỡi trai vào có phải trẻ hơn rất nhiều không?
- Chị đâu có già!
Diêu Lỵ hỏi:
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Tôi hai mươi hai.
- Tôi hai mươi sáu, hơn cậu bốn tuổi.
- Vậy thì chị đang ở thời khắc tươi đẹp nhất của tuổi trẻ đó.
Diêu Lỵ cười nói:
- Có lúc không phải tuổi tác làm mình già nhanh hơn mà là tâm thái già hơn. Ra xã hội làm việc vài năm, dần dần đã lõi đời rồi, cảm giác này cậu sẽ không cảm nhận được khi còn đi học.
Diệp Thực cùng Diêu Lỵ đến quán cá ăn cá hấp, rồi cùng lưu lại số điện thoại của nhau.
- Sau này chúng ta là bạn rồi, thêm bạn thêm vui.
Diêu Lỵ uống chút rượu, sắc mặt ửng đỏ.
Nụ cười rạng rỡ của Diêu Lỵ khiến Diệp Thực rung động. Trong trí nhớ của anh chỉ in hằn vẻ mặt đầy đau khổ của Diệp Bình. Từ trước đến giờ, anh không biết rằng phụ nữ cười tít mắt lại xinh đẹp đến vậy, quả nhiên là đào tươi lý tốt, kiều diễm bức người.
Diệp Thực ngẩn ngơ, lấy khăn giấy lau mồ hôi đang ướt đẫm trên trán, lúng ta lúng túng:
- Quen biết chị, tôi cũng rất vui.
Hai tháng hè là hai tháng nóng nhất trong năm. Những học sinh gia đình có điều kiện không phải ra ngoài xã hội làm thuê vất vả để kiếm tiền học phí, có thể vô tư vô lự ngồi ở nhà nghỉ mát, còn những học sinh con nhà nghèo thì đành phải bươn chải, tự lực cánh sinh.Thời tiết nóng nực, mỗi ngày đi làm Diệp Thực đều phải chen chúc trong xe bus khổ sở không tả nổi.
Đường Du biết rõ Diệp Thực đang làm thêm tại công ty quảng cáo, liền xung phong đưa đón anh đi làm mỗi ngày. Diệp Thực một mực từ chối. Đường Du oán giận nói anh không hiểu lòng tốt của cô. Diệp Thực cảm thấy Đường Du là một cô gái rất kỳ quái, vui buồn thất thường, chỉ cần anh không để tâm một tý là đã giận sầm mặt rồi.
---------------------
Truyện đã được GocTruyen.com mua bản quyền dịch và xuất bản. Mọi hành vi copy, phát tán trên mạng Internet đều vi phạm pháp luật.