Phi Công Chưa Đủ Giờ Bay

Chương 7: Chương 7: Gặp nhau là có duyên. (7)




Diệp Thực không muốn tiếp xúc nhiều với Đường Du, anh luôn lảng tránh cô.

Có một số người, dù bạn có muốn trốn cũng không trốn được, người ta sẽ quấn lấy bạn, giống như con muỗi bay trong đêm tối, trừ phi bạn đập chết nó, hoặc là để nó hút no máu, nếu không đừng bao giờ nghĩ đến việc trốn thoát khỏi nó.

Chiều tối hôm đó, Diệp Thực hết giờ làm, vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy Đường Du đợi bên ngoài. Cô ăn mặc mát mẻ, một chiếc áo đen có dây đeo sau lưng và chiếc quần bò ngắn. Vẻ gợi cảm lồ lộ đó khiến những người đàn ông qua đường liên tục ngoái lại nhìn cô.

Từ phía xa, Đường Du đã vẫy tay gọi Diệp Thực. Diệp Thực ngập ngừng một lát rồi cũng đi đến chỗ cô.

- Sao cô lại đến tận đây tìm tôi vậy?

- Em nhớ anh mà!

Đường Du hờn dỗi.

- Đừng nói lung tung.

Diệp Thực liếc mắt xung quanh, không biết có đồng nghiệp nào thấy anh và Đường Du không. Nếu như Diêu Lỵ bắt gặp cảnh này, không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Đột nhiên có một cô gái chạy đến tìm, nhất định Diêu Lỵ sẽ cho rằng cô ấy là bạn gái của anh.

Nghĩ đến điều đó, Diệp Thực giục Đường Du:

- Hết giờ làm là tôi phải về trường, cô đi đâu?

- Em cũng về trường học.

- Nghỉ hè rồi, cô quay về trường làm gì?

Đường Du trừng mắt nhìn Diệp Thực:

- Làm gì mà anh tránh em như tránh bệnh dịch vậy? Em về trường thì làm sao, em không tìm anh, tìm người khác không được chắc?

- Được, cô muốn làm thế nào thì làm, ai quản được cô.

Thái độ của Diệp Thực đã chọc giận Đường Du. Bình thường những người con trai khác đều chiều chuộng cô, không ai dám nói chuyện với cô như vậy. Diệp Thực là đồ con lừa ngu ngốc, hoàn toàn không hiểu rõ tâm tư của con gái.

- Em lái xe đến đón anh tan việc, anh không nhận cũng không sao, lòng tốt trở thành lòng lang dạ sói rồi. Ok, em đi là được chứ gì.

Nói xong, Đường Du thở phì phì rồi quay người bỏ đi.

Lúc Diệp Thực kéo Đường Du lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Diêu Lỵ. Cô đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn anh và Đường Du, không bộc lộ thái độ.

Diêu Lỵ treo chiếc mũ lưỡi trai lên giá mũ ở văn phòng, lúc rảnh rỗi, cô thường nhìn chiếc mũ đó đến thất thần. Không biết vì sao mỗi lần đi trên phố nhìn thấy các cô gái đội mũ lưỡi trai, Diêu Lỵ đều cảm thấy thời gian như trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, tuổi thanh xuân dần dần lặng lẽ trôi đi.

Năm tháng bào mòn nhan sắc. Anh đào chín đỏ, chuối tây còn mơn mởn xanh tươi.

Cuộc sống là vậy, không thể khác được.

Diệp Thực đến phòng làm việc của Diêu Lỵ, định gọi cô cùng đi ăn nhưng không đúng lúc lại gặp Chu Viễn An.

Chu Viễn An là Tổng giám đốc của công ty. Đó là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, vóc dáng vẫn được coi là phong độ, không giống như những người đàn ông trung niên đầu trọc bụng to hay gặp trên phố. Ông ta cao tầm thước, đeo chiếc kính viền nửa vàng, tay đeo đồng hồ vàng, da dẻ không còn thật săn chắc nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ anh tuấn thời trẻ.

- Chào Tổng giám đốc Chu.

Diệp Thực lên tiếng chào Chu Viễn An.

- Ừm.

Chu Viễn An đáp một tiếng, đưa mắt nhìn Diệp Thực:

- Cậu tìm Diêu Lỵ có việc gì?

- Tôi muốn rủ cô ấy cùng đi ăn cơm.

Chu Viễn An hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Diêu Lỵ đang ngồi trước bàn làm việc:

- Em đi cùng cậu ta?

Diêu Lỵ mỉm cười:

- Có gì không ổn à?

- Tôi thấy thế này đi.

Chu Viễn An trầm ngâm nói:

- Em đi ra ngoài với tôi. Vừa lúc tôi có một khách hàng mở tiệc chiêu đãi, em giúp tôi tiếp khách.

Diệp Thực nghe thấy câu nói này thì vô cùng khó chịu, không nhịn được buột mồm nói:

- Chuyên môn của Diêu Lỵ không phải là quan hệ công chúng, bắt cô ấy tiếp khách sao được?

Chu Viễn An nghiêm mặt:

- Nhiệm vụ của Trợ lý Tổng giám đốc là phải chia sẻ mọi ưu phiền với lãnh đạo công ty. Tôi sắp xếp công việc cho nhân viên, cần cậu quản sao?

Diệp Thực bị mắng té tát, không dám chống đối với Chu Viễn An nữa, chỉ hỏi Diêu Lỵ:

- Diêu Lỵ, chị đi không?

- Tôi…

Chu Viễn An cắt lời Diêu Lỵ, dặn dò:

- Tôi đã bảo tài xế đưa xe đón dưới lầu. Không có việc gì khác thì mau xuống lầu đi.

Diêu Lỵ thở dài. Ông chủ lúc nào cũng áp đặt kẻ làm thuê. Cô đương nhiên không muốn đi xã giao, nhưng những trường hợp như thế này, cơ bản không phụ thuộc vào cô, không cần biết cô có muốn hay không, vui hay không.

Tiền có bao giờ dễ kiếm?

Chu Viễn An đi ra ngoài, Diệp Thực càu nhàu:

- Loại người gì vậy không biết?

- Làm lãnh đạo đều như vậy cả. Diệp Thực, cậu đi ăn cơm một mình đi.Diêu Lỵ thu dọn bàn làm việc, cầm túi xách chuẩn bị ra khỏi phòng.

Diệp Thực lầu bầu:

- Ông ta ép người quá đáng!

- Không sao, gặp phải những chuyện như thế này cần phải nghĩ khác đi. Tiếp khách hàng quả thực là một việc phiền phức, nhưng cũng có thể mở rộng quan hệ, rèn luyện khả năng giao tiếp. Dù là việc gì cũng có mặt lợi mặt hại, có được có mất, tôi không để ý đâu.

---------------------

Truyện đã được GocTruyen.com mua bản quyền dịch và xuất bản. Mọi hành vi copy, phát tán trên mạng Internet đều vi phạm pháp luật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.