Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 15: Chương 15: Hồ Sơ Ghi Chép




Lão giả áo xám nhìn Lưu tộc trưởng rời đi, cười nói:

- Lão Phương, vị Tần gia Nhị công tử kia vừa mới về, nhưng đã triển lộ thủ đoạn lấy thế lôi đình trừ đi lão Yêu Chử Dung kia, thật lợi hại đó.

- Dù sao hắn cũng là người tu tiên ở biên quan Bắc Địa ba năm.

Phương thống lĩnh khó giấu được một tia thận trọng trong mắt, nói.

- Triều đình đã truyền xuống hồ sơ của hắn, hắn đã chém giết qua hai trăm sáu mươi mốt đầu yêu quái, Đại yêu cấp Tiên Thiên cũng chém giết qua ba đầu!

- Chắc hẳn hắn cùng người khác liên thủ.

Lão giả áo xám cười nói.

- Hắn mở Tiên môn không mấy năm, nếu một chọi một sợ không phải đối thủ của Đại yêu cấp Tiên Thiên.

Phương thống lĩnh lại nói:

- Ta đã đi qua biên quan Bắc Địa, nơi đó là nơi ngăn cản yêu quái xâm phạm, là vùng đất Nhân tộc ta cùng yêu quái chém giết ác liệt nhất. Người tu tiên ở nơi tàn khốc như vậy bình thường cũng sống không được bao lâu, hắn có thể sống qua ba năm, còn chém giết qua nhiều yêu quái như vậy. Nói thật, chính diện một chọi một, ta cũng không có nắm chắc địch nổi hắn.

- Cái gì?

Lão giả áo xám cả kinh.

- Lão Phương, ngươi là Tiên Thiên Hư Đan Cảnh đó.

- Tiên Thiên Hư Đan Cảnh sao?

Phương thống lĩnh lắc đầu.

- Người tu tiên, pháp môn tu hành rất quan trọng. Giống như Đạo gia hay Phật môn Thánh địa, pháp môn tu hành đều là truyền thừa cao cấp nhất, tùy tiện phái ra một hai tiểu bối cũng có thể đánh tiền bối tiểu môn phái như ta chẳng ngại ngùng.

- Truyền thừa càng cao cấp căn cơ liền vô cùng hùng hồn! Bọn hắn mở Tiên môn rất khó nhưng một khi mở Tiên môn, ngưng tụ được chân nguyên chân nguyên cực kỳ tinh thuần, như mấy tiểu môn phái chúng ta đều bước vào Tiên Thiên Hư Đan Cảnh luận độ tinh thuần, chỉ sợ chỉ tương đương cùng tiểu bối ở mức Luyện Khí tầng mười tầng mười một của Thánh địa Đạo gia cùng Phật môn.

Lão giả áo xám gật đầu:

- Ta đây biết rõ, đệ tử ở Thánh địa của Đạo gia hoặc Phật môn tự nhiên rất cao minh! Nhưng Nhị công tử của Tần phủ này, cũng lợi hại như vậy?

- Hắn mười ba tuổi đã đạt Luyện Khí tầng chín nhưng không có bái nhập tu Tiên môn phái ở xung quanh mà lại rời nhà du lịch thiên hạ, hiển nhiên là người có chí lớn!

Phương thống lĩnh nói.

- Hắn có thể ở Bắc Địa biên quan ba năm, coi như là không có bái nhập Đạo gia Tam đại Thánh địa, thì chỉ sợ cũng gia nhập vào một trong mấy đại môn phái khác. Hơn nữa hắn không còn là kẻ mới vào đời không có kinh nghiệm, mà thật sự đi ra từ trong biển máu, giết qua hơn hai trăm đầu yêu quái còn là trên chiến trường Bắc Địa biên quan!

- Người nào gặp phải đối thủ như vậy, đều kiêng kị.

Phương thống lĩnh than thở nói.

Lão giả áo xám khẽ gật đầu, lộ ra dáng tươi cười:

- Vậy ta càng phải mời hắn hỗ trợ, ta có vị chất nữ kia còn có thêm vị Tần gia Nhị công tử này cơ hội liền nắm chắc hơn.

- Quận thủ đại nhân, ta vẫn phải nhắc nhở ngài.

Phương thống lĩnh trịnh trọng nói.

- Đạo gia Tam đại Thánh địa hoặc là mấy đại phái đứng đầu khác, bọn hắn đều rất xem trọng đệ tử. Bởi vì truyền thừa cao cấp muốn mở Tiên môn rất khó, đều nhờ sư môn trưởng bối vất vả khổ cực trợ giúp, hơn nữa người tu tiên vừa có đại thiên tư vừa có đại nghị lực lại có thể mở Tiên môn trước năm hai mươi tuổi, bọn hắn muốn bồi dưỡng một truyền nhân cũng không dễ dàng. Vì vậy, đệ tử bọn hắn đều là bảo bối, nếu có ai khi dễ đám thiếu niên này không chừng xuất hiện các lão đầu trưởng bối là có đấy!

- Ta là mời hắn hỗ trợ, cũng không phải là cùng hắn đối địch.

Lão giả áo xám cười nói.

Bên kia, Tần phủ.

Ngày xuân, ánh mặt trời vừa lên.

Tần Vân nằm trên ghế thản nhiên phơi nắng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp người hắn, ấm áp, thoải mái.

- Nhị công tử, Nhị công tử.

Một người hầu đến thông báo.

- Bên ngoài phủ có một người nói là thay mặt chủ nhân Ngu Bạch nhà hắn, đưa thiệp tới.

- Ngu Bạch? Một trong Giang Nam tứ đại tài tử Ngu Bạch?

Tần Vân trong lòng khẽ động.

- Mời hắn tiến đến.

Rất nhanh.

- Chủ nhân nhà ta Ngu Bạch, lệnh cho tiểu nhân đưa thiếp mời tới Tần công tử.

Một thanh niên cung kính từ trong lòng ngực lấy ra một tấm thiếp mời dâng lên. Người hầu trong phủ tiếp nhận, lập tức đưa cho Tần Vân:

- Nhị công tử.

Tần Vân tiếp nhận thiếp mời, nhìn qua.

- Chữ tốt!

Tần Vân tán thưởng một câu, vừa mở ra liền nhìn qua.

- Vân Lâu?

- Ngươi trở về nói với chủ nhân nhà ngươi rằng, ta sẽ đến đúng giờ.

Tần Vân nói.

Vân lâu là một tửu lâu có danh khí lớn nhất trong Quảng Lăng quận thành, lầu cao tám tầng, cực kỳ hiếm thấy.

Chỉ vì muốn lên cao nhìn xa, cũng sẽ có rất nhiều khách nhân mộ danh mà đến! Vân lâu lầu sáu có thể tiếp đãi khách vãng lai, những khách nhân còn thường xuyên trèo lên đến lầu sáu. Lầu bảy còn chia làm sáu căn nhã gian, từng nhã gian tuy rằng xa xỉ, nhưng tiêu phí mấy lượng bạc vẫn có thể ăn một bữa. Nhưng lầu tám lại là một mình một nhã gian rất lớn, ngồi ở bên trong, có thể nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, quan sát toàn bộ Quảng Lăng quận thành, cảnh sắc vô cùng không tầm thường, nhưng giá cả cũng rất cao, ăn một bữa chính là mấy chục lượng bạc!

Hôm nay, một trong Giang Nam tứ đại tài tử Ngu Bạch sớm đợi ở nơi này, tâm thần có chút không yên.

- Chủ nhân, vị tu tiên kia đã đến.

Một hộ vệ bên cạnh liền nói.

- Ở chỗ nào?

Ngu Bạch liền nhìn ra xa bốn phía.

- Ở kia!

Hộ vệ chỉ ra phía xa xa.

Ngu Bạch nhìn lại, lúc này mới nhìn đến chỗ xa xa có một vị quý công tử đang thản nhiên cưỡi ngựa đi đến, ven đường liễu rủ che mắt, miễn cưỡng mới thấy rõ thân ảnh.

- Khoảng cách này còn xa vô cùng, ngươi lại nhìn rõ ràng?

Ngu Bạch nhìn về phía hộ vệ.

- Ta có tu vi Luyện Khí tầng tám, tự nhiên nhìn xa hơn so với người bình thường.

Hộ vệ đắc ý.

Ngu Bạch uống hết một bình trà, Tần Vân cuối cùng mới cưỡi ngựa tới dưới lầu, thứ nhất là vì Quảng Lăng quận thành quả thật rất lớn, dù sao cũng là đại thành hơn mười vạn dân, hơn nữa khoảng cách từ Tần phủ đến Vân Lâu cũng khá xa. Thứ hai là hắn cưỡi ngựa quá chậm.

Rất nhanh, hắn đi vào lầu tám.

- Tần công tử.

Ngu Bạch đã sớm đứng ở ngoài cửa nhã gian chờ đợi, lúc này chắp tay hành lễ nói.

Tần Vân lại rất là tùy ý cười nói:

- Ngu Bạch đại tài tử, cảnh tháng ba ở Quảng Lăng, danh vang rền thiên hạ, đại tài tử như ngươi nếu như đã đến Quảng Lăng, nên đi ra ngoài nhiều một chút. Vừa rồi ta cưỡi ngựa mà đến, một đường dương liễu bồng bềnh, như thơ như họa. Ta tuy là người Quảng Lăng quận, nhưng đã nhiều năm rồi ta vẫn vô cùng ưa thích tháng ba ở Quảng Lăng.

Nói xong, hai người tiến vào trong nhã gian, phân chia ngồi xuống.

- Ta đến Quảng Lăng, cũng hiểu được Quảng Lăng cảnh đẹp, người cũng đẹp.

Ngu Bạch mỉm cười nói.

- Hôm nay Vân Lâu có một con Lan Dương Ngân Tu Ngư nặng hai mươi cân, sáng sớm hôm nay mới bắt lên từ Lan Dương giang đấy, rất là khó có được, đợi lát nữa sẽ bưng lên.

- Nặng hai mươi cân sao? Lan Dương Ngân Tu Ngư, cũng chỉ có sông Lan Dương chúng ta mới có. Ta rời nhà đã nhiều năm, rất lâu rồi không ăn Ngân Tu Ngư. Nhưng mà Lan Dương Ngân Tu Ngư, nặng tới hai mươi cân, ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ăn nếm qua con lớn nhất cũng mới mười hai cân.

Tần Vân nói.

- Lần này xem ra ta có lộc ăn rồi.

Một bàn mỹ thực liên tiếp được bưng lên.

Tần Vân từng ngụm từng ngụm ăn. Nhiều đồ ăn như vậy vẻn vẹn hai người cũng ăn không hết, nhưng Tần Vân nhàn nhã thảnh thơi đã ăn hết hơn phân nửa, bụng cũng không thấy phồng lên chút nào.

- Ừm, không tệ.

Lại uống một ngụm rượu, Tần Vân như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn Ngu Bạch.

- Ừ, hôm nay ăn uống no đủ cần phải đi, cần phải đi.

Nói xong liền đứng dậy.

- Tần Vân huynh, xin dừng bước.

Ngu Bạch liền nói.

- A?

Tần Vân lại ngồi xuống.

- Ngu Bạch đại tài tử, lần này mời ta tới đây xem ra vẫn có việc hả.

- Đích xác là có việc muốn nhờ.

Ngu Bạch nói.

- Nói một chút đi.

Tần Vân nói.

Ngu Bạch than thở nói:

- Ta sống uổng hơn bốn mươi năm, tùy tiện cũng hơn phân nửa cuộc đời, nhưng mà gần đây một ít lão hữu của ta liên tiếp có người bị chết già, ta cảm giác tử vong cách ta cũng không xa.

Tần Vân cũng biết người bình thường qua tuổi bốn mươi, sinh cơ thân thể hoàn toàn không bằng lúc tuổi còn trẻ, một cơn bệnh nặng ném mạng đi cũng rất thông thường, sống đến năm sáu chục tuổi mà qua đời tính là bình thường, có thể sống đến bảy mươi tính là thọ rồi!

- Ta có ba nhi tử, nữ tử đã xuất giá, trong hai nhi tử, đứa lớn cũng vùi đầu đọc sách, miễn cưỡng tính là tú tài, tài văn chương lại xa không bằng ta, kiếp này cũng chỉ đến như vậy. Còn một tiểu nhi tử năm nay chín tuổi, Luyện Khí tầng bốn.

Ngu Bạch nói.

- Ta sợ sau khi ta chết, hai nhi tử ấy đều không giữ được gia nghiệp. Nhi tử lớn không có trông mong gì, tiểu nhi tử ta lại hy vọng có thể đưa vào trong tông phái tu tiên, tương lai coi như không mở được Tiên môn, cũng có thể có thực lực Luyện Khí tầng tám tầng chín, cũng đủ để giữ vững gia nghiệp.

- Không biết làm sao, cửa tu tiên tông phái, rất khó vào.

Ngu Bạch nhìn Tần Vân:

- Tần Vân huynh chính là người tu tiên, hẳn là nhận thức của người tu tiên, không biết huynh có thể giúp đỡ ta được không, để cho nhi tử của ta có thể đi vào tông phái tu tiên?

Tần Vân cười nhạo:

- Phàm nhân cầu tu tiên, không biết có bao nhiêu. Tu tiên tông phái này dễ tiến vào như vậy hay sao? Như một ít nhị lưu tam lưu tu tiên tông phái, bình thường cũng chỉ có hai ba đứa đại miêu tiểu miêu! Một tông phái có thể có mười tên tám tên người tu tiên cũng coi như là hưng thịnh rồi, ngươi biết vì sao không?

Ngu Bạch nghe.

- Bởi vì những người tu tiên như ta, truy cầu chính là bản thân trường sinh tiêu dao! Mà không phải là đồ đệ trường sinh! Chỉ là một ít tục sự cũng đều cảm thấy phiền não, thà rằng tránh đi hồng trần, đến chốn tu tiên tĩnh lặng, có mấy người nguyện ý thu đồ đệ chứ? Dạy một tên đồ đệ, phải trả giá bao nhiêu tâm huyết? Trì hoãn bản thân tu hành bao nhiêu?

- Tiếp theo, tu tiên, nặng ở pháp tài lữ địa! Pháp môn, tu tiên tông phái vẫn có đấy! Nhưng tiền tài... Hừ, một người tu tiên hao phí tiền tài chính là núi vàng núi bạc, tông phái tu tiên đâu thể nuôi dưỡng quá nhiều đệ tử, Thích Sơn phái cách chúng ta gần đây, tính cả chưởng môn tổng cộng mới có ba vị tu hành đạo hữu mà thôi.

Tần Vân lắc đầu.

Không muốn hao phí tâm huyết, bởi vì cho dù hao phí, đệ tử vẫn chưa chắc có khả năng mở được Tiên môn!

Còn cần thật nhiều ngân lượng.

- Ngươi muốn cho tiểu nhi tử ngươi tiến vào tông phái, có hai con đường.

Tần Vân nói.

- Một là bản thân nhi tử của ngươi có thiên tư cực cao, ví dụ như mười hai mười ba tuổi có thể đạt đến Luyện Khí tầng chín! Tu tiên tông phái sẽ không tiếc thứ gì cũng đều nguyện ý thu hắn làm đệ tử. Thứ hai, chính là ngươi xuất ra mười vạn lượng bạc, chắc hẳn sẽ có tông phái nguyện ý thu đồ đệ.

Ngu Bạch bất đắc dĩ nói:

- Nhà ta cũng không có nghề nghiệp gì, chỉ dựa vào tài văn chương của ta mà kiếm lợi nhuận, cho dù dốc hết gia tài cũng chỉ có hai ba vạn lượng.

Tần Vân lắc đầu.

Đại tài tử danh vang khắp thiên hạ nhưng thủ đoạn kiếm ngân lượng quá kém rồi, đám danh kỹ nguyện ý tốn ngân lượng cho Ngu Bạch, nhưng lại có thể cho bao nhiêu? Lấy đại vài ba trăm lượng, Ngu Bạch hắn tốt xấu gì cũng nên lưu lại một bài thơ đi. Nếu là thường xuyên tặng thơ như vậy, thi từ của hắn cũng thành ti tiện rồi.

Hôm nay đã qua tuổi bốn mươi, có thể tích lũy được hai ba vạn lượng bạc cũng rất tốt, bởi vì hắn cũng là một trong Giang Nam tứ đại tài tử, làm một vị đại tài tử chán nản đến mức chỉ có thể dựa vào đám danh kỹ cứu tế.

- Có thể có lợi nhuận hai ba vạn lượng cũng không tệ rồi, nhưng mà muốn tu tiên?

Tần Vân nói:

- Coi như xong rồi.

- Tần Vân huynh, còn xin giúp ta, muốn điều kiện gì cứ việc nói, ta có thể làm được tự nhiên sẽ đem hết toàn lực.

Ngu Bạch lo lắng liền nói.

- Làm chuyện gì đều chú ý đến công bằng, ngươi muốn ta giúp ngươi, ngươi lại có thể làm cái gì cho ta?

Tần Vân hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.