Ngu Bạch nhìn Tần Vân, nói một cách nghiêm túc:
- Chỉ một ít bạc lẻ này hẳn là Tần huynh cũng chẳng để vào mắt. Ta cũng chỉ có một chút tài năng học vấn có thể lấy ra! Nghe nói Trần Sương cô nương có giao tình không tầm thường với Tần Vân huynh ngươi, ta nguyện dốc hết sức hết để tương trợ Trần Sương cô nương.
- Ngươi có thể giúp cho danh tiếng của nàng truyền khắp thiên hạ?
Tần Vân tự rót rượu uống một mình, tùy ý hỏi.
- Điều đó có thể ta không làm được, thế nhưng nổi tiếng khắp Giang châu ta vẫn có vài phần nắm chắc.
Ngu Bạch nói.
- Trong lần đoạt hoa khôi này của Quảng Lăng quận liệu ngươi có thế để cho Tiểu Sương trở thành hoa khôi không?
Tần Vân lại hỏi.
Ngu Bạch lắc đầu:
- Trong vòng một tháng sẽ phải quyết định ra hoa khôi, còn thời gian lại quá ngắn! Muốn tăng tiếng tăm lên cũng cần phải trải qua nhiều công đoạn... Hơn nữa sau lưng việc tuyển hoa khôi cũng có hơn bàn tay một thao túng. Ta chỉ có thể nói là nhất định có thể giúp nàng tiến vào mười thứ hạng đầu trong năm nay, còn ba thứ hạng đầu chỉ có hi vọng mà thôi. Vào năm sau Trần Sương cô nương sẽ là người có tiếng tăm vang dội nhất trong đám danh kỹ Quảng Lăng quận!
- Hơn nữa ta là dựa vào từ phú và tài danh để cho tiếng tăm của nàng truyền ra rộng rãi.
Ngu Bạch nói.
- Tiếng tăm như vậy mới có thể kéo dài lâu được, còn như một số người dựa vào cửa sau để trở thành hoa khôi một cách miễn cưỡng cũng sẽ chỉ khiến dư luận bất bình mà thôi.
- Ngươi hãy nói tỉ mỉ việc ngươi làm sao giúp danh tiếng của Tiểu Sương truyền khắp Giang châu cho ta nghe xem.
Tần Vân nói.
Ánh mắt Ngu Bạch sáng lên, có hi vọng rồi!
- Ta đã du ngoạn chốn phong trần này được nửa đời người rồi nên vô cùng quen thuộc với từng con đường trong đó.
Ngu Bạch bắt đầu liên tục giải thích kế hoạch của hắn.
Tần Vân nghe xong, ánh mắt dần dần sáng lên.
- Xem ra vì để cho đứa nhỏ nhà ngươi bái nhập vào môn phái tu tiên, ngươi thực sự liều mạng rồi nhỉ?
Tần Vân nghe xong cười nói.
- Hiện tại không liều khi nào liều đây? Khi còn sức phải trải đường cho thật bằng phẳng để bọn chúng đi chứ.
Ngu Bạch nói.
- Tốt thôi, nếu ngươi giúp Tiểu Sương ta sẽ giúp ngươi.
Tần Vân gật đầu:
- Ngươi chuẩn bị bút mực đi.
Ngu Bạch nghe xong đại hỉ.
Rất nhanh Tần Vân liền viết xong một bức thư.
Tần Vân nói:
- Ngươi phái người đưa đứa nhỏ nhà ngươi đến Đông Sơn quan của Nam Minh quận thuộc Giang châu đi rồi cầm thư của ta tới gặp Kim Quang đạo nhân. Nhớ mang theo một ngàn lượng bạc coi như là lễ bái sư. Thấy thư của ta, Kim Quang đạo nhân sẽ biết ngay.
- Được được được.
Ngu Bạch đại hỉ:
- Một ngàn lượng bạc sao đủ, phải năm ngàn lượng bạc chứ.
- Cái này tùy ngươi rồi.
Tần Vân nói.
Đông Sơn quan là môn phái tu tiên duy nhất trong trong địa giới Nam Minh quận được đặt trên một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, sức ảnh hưởng ở Nam Minh quận rất lớn.
Thật ra chỉ cần bái nhập tông phái tu tiên, có thân phận là đệ tử tu tiên của tông phái cũng đã đủ để bảo vệ gia tộc rồi.
- Nhớ kỹ lời ngươi nói.
Tần Vân nói.
- Đêm nay ta sẽ đến Yến Phượng lâu.
Ngu Bạch hôm nay sục sôi ý chí chiến đấu.
Tần Vân gật gật đầu, khi nhìn thấy Tiểu Sương đi đến bước này của ngày hôm nay làm cho lòng hắn rất đau đớn và áy náy, lúc Tiểu Sương cần mình nhất bản thân lại không thể xuất hiện, khiến cho Tiểu Sương phải cực khổ lưu lạc chốn trăng hoa phong trần này, bây giờ mình chỉ có thể cố hết sức đền bù chút ít cho nàng mà thôi.
Đêm đó Ngu Bạch đại tài tử liền đến Yến Phượng lâu, sau khi xem danh kỹ Trần Sương múa kiếm liền cực kỳ kích động, dưới sự quan sát của hảo hữu hắn liền viết bài “Trần Sương phú” ngay tại chỗ, sau đó lại chủ động đi gặp Trần Sương cô nương.
Tin tức này lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều danh kỹ trong Quảng Lăng quận.
- Cái gì? Ngu Bạch đi gặp Trần Sương ư? Xem ả múa kiếm xong liền viết một bài “Trần Sương phú”?
- Trần Sương này sao lại gặp may như thế chứ?
Từng danh kỹ đều hâm mộ lẫn ghen ghét.
Mà ở Như Mộng Các - thanh lâu mà danh kỹ 'Như Mộng các chủ' dựng lên.
- Ta mấy lần mời Ngu Bạch này đến hắn đều né tránh không gặp, mà hôm nay hắn lại đi gặp ả kia sao.
Như Mộng các chủ dựa lưng lên giường, làn da trắng nõn, vầng trán phong tình vạn chủng, tuy nói đã ba mươi lăm nhưng nhờ Luyện Khí kéo dài thanh xuân nên khi ngắm nhìn lại có nét phong tình riêng của một mỹ phu nhân. Năm trước nàng đoạt được hoa khôi khiến rất nhiều người cảm thấy bất công, nhưng thực lực thực sự của nàng cũng nắm chắc lọt vào năm thứ hạng đầu, chẳng qua tiếng tăm của Hương Y cô nương và Thanh Thu tiên tử đều lớn hơn so với nàng, việc nàng nghiền áp hai người kia để đoạt hoa khôi đã lộ ra sự bất công rồi.
- Chủ nhân, đây là bài “Trần Sương phú” do Ngu Bạch tài tử viết.
Thị nữ lập tức cung kính dâng lên.
Như Mộng các chủ tùy ý tiếp nhận rồi mở ra xem qua.
Chữ viết sao chép cũng có thể coi là nắn nót, có phong cách vô cùng, nhưng nội dung bài từ phú này lại làm cho sắc mặt của Như Mộng các chủ biến hẳn.
Như Mộng các chủ nắm chặt trang giấy mỏng manh, gân xanh trên hai tay đều nổi lên:
- Tại sao không phải viết cho ta? Tại sao không phải là ta? Mà lại là ả tiện nữ Trần Sương kia.
Như Mộng các chủ cũng tinh thông cầm kỳ thư họa, tuy rằng không viết ra được những bài từ phú hay nhưng cũng có thể phân biệt được đây tuyệt đối là tác phẩm của Ngu Bạch đại tài tử.
Như Mộng các chủ không thể tin được, nói:
- Câu phú như vậy quả thật là đã cho tấm chân tình vào, thậm chí chỉ khi tâm trạng xúc động mới hãn hữu viết được tác phẩm xuất sắc như thế. Chẳng lẽ ả tiện nhân Trần Sương kia thật sự làm cho hắn động lòng như vậy sao?
Một bài từ phú hay đã đủ để truyền khắp nơi.
Thân phận cỡ như Giang Nam tứ đại tài tử những bài phú được truyền bá rộng rãi cũng không nhiều, văn chương vốn tự nhiên thành, áng văn hay thỉnh thoảng vẫn có thể viết được, nhưng khi miễn cưỡng viết ra lại rất bình thường.
- Nhị công tử! Nhị công tử! Ta một mực chờ ở bên ngoài Yến Phượng lâu nên có được bài “Trần Sương phú” do Ngu Bạch tài tử viết. Yến Phượng lâu đã bố trí người để sao chép, rất nhiều người đến mua, ta mua được liền lập tức chạy về đây.
Một người hầu liền đem trang giấy cung kính đưa cho Tần Vân.
Tần Vân nhận lấy rồi mở ra đọc qua dưới ngọn đèn vàng ấm.
- Hay cho một bài từ phú, hay cho một tài văn chương.
Tần Vân lộ ra dáng tươi cười.
Hắn vẫn nhớ kỹ kế hoạch lúc trước mà Ngu Bạch miêu tả, bài từ phú này... rõ ràng không phải được sáng tác vào lúc này. Mà được sáng tác vào ba năm trước, khi Ngu Bạch nhớ lại hồi đó từng yêu đơn phương một người con gái, cuối cùng nàng ta được gả cho người khác làm vợ. Ngu Bạch nhớ đến giai nhân nên đã viết ra bài từ phú này, tự nhiên xúc động và hắn đã tạo ra tác phẩm xuất sắc bình sinh khó có được, nhưng sau khi đọc qua đọc lại ba lần, hắn vẫn xé đi bởi nếu là truyền ra ngoài cũng không phải chuyện gì tốt đối với người con gái đã gả cho người khác kia.
Lần này vì đứa con của mình nên Ngu Bạch đại tài tử cũng liều mạng rồi.
Lấy bài từ phú đó sửa lại đôi chút liền có “Trần Sương phú” này rồi.
Hơn nữa vì sợ chuyện này lộ ra ngoài, hắn ngay cả nội dung của bài phú cũng không nói với Tần Vân, cho đến khi viết ra ở Yến Phượng lâu... giờ phút này Tần Vân mới biết được.
Tần Vân có chút chờ mong:
- Ngu Bạch đã sớm chuẩn bị tốt không chỉ có một bài từ phú hay mà kế tiếp trong vòng một năm nữa sẽ còn có ba bài thơ hay.
Chẳng những có từ phú mà còn có thơ.
Câu chuyện sẽ còn tiếp tục.
Đại tài tử Ngu Bạch sẽ ra vẻ tương tư đơn phương và si mê với Trần Sương cô nương. Không biết làm sao hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, dưới sự yêu đơn phương đau khổ... Đại tài tử Ngu Bạch mới có thể trong vòng một năm kế tiếp cho ra hai bài thơ để nói hết nỗi tương tư trong lòng.
Tần Vân âm thầm cảm khái:
- Sau này khi nhắc tới Ngu Bạch, nhất định sẽ nhắc đến Tiểu Sương. Một bài “Trần Sương phú” cộng thêm ba bài thơ, trải qua thời gian lên men là một năm, nhất định sẽ truyền khắp Giang châu. Tên đại tài tử này chỉ cần dùng tài danh của mình đã có thể tạo nên tiếng tăm cho Tiểu Sương rồi.
Một ngày rồi lại một ngày.
Dưới sự truyền bá của “Trần Sương phú”, danh tiếng của “Trần Sương cô nương” thuộc Yến Phượng lâu đương nhiên sẽ càng lúc càng lớn, dù sao trong bài từ phú miêu tả quá hoàn mỹ, tưởng chừng như tiên nữ giáng trần, ngân lượng để gặp Trần Sương cô nương cũng liên tiếp tăng lên tới năm mươi lượng bạc trong vòng mấy ngày ngắn ngủi! Nhưng vẫn như trước có rất nhiều nhà giàu và phú hào tranh nhau tới gặp.
Ngay cả công tử của quận thủ đại nhân đều tới bái kiến, điều này làm cho Trần Sương cô nương càng thêm nổi tiếng.
- Tiểu Sương, đang suy nghĩ gì đấy?
Dì Tiết cười nói.
Trần Sương cô nương ngồi trước cái bàn vẽ, lòng không tập trung viết chữ, thấp giọng nói:
- Mọi thứ trong nửa tháng nay cứ như đang nằm mơ vậy.
- Đúng vậy đấy, giống như mơ vậy, trước tiên là Ngu Bạch đại tài tử theo đuổi ngươi, một bài Trần Sương phú làm cho danh tiếng ngươi được thổi phồng lên, ngay cả những nhân vật quyền quý như quận chủ công tử cũng đến đây gặp ngươi.
Dì Tiết nói.
- Có người đang giúp ta.
Trần Sương cô nương nói.
Tiết di sững sờ:
- Giúp ngươi ư?
- Ừm.
Trần Sương cô nương gật đầu.
- Ngu tiên sinh từng ám chỉ ta rằng hắn đang nhận ủy thác của người khác.
Dì Tiết giật mình:
- Nhận ủy thác của người khác? Người nào lại có năng lực lớn như vậy, chẳng lẽ là Tần Vân? Hay là những nhân vật quyền quý như quận chủ công tử?
Trần Sương cô nương không nói gì mà lại tiếp tục viết chữ.