Phi Thăng Chi Hậu

Chương 95: Chương 95: Độc dược cổ quái






Quỷ kiến sầu bỗng nhiên quay đầu lại, tiến lên, một đôi hắc tráo nhằm hướng Phong Vân Vô Kị đưa ra. Lập tức Hách Liên Nam Sơn đang đứng một bên liền nói: “Đây là sư phụ của ta, hãy bỏ cái cái tay dơ bẩn của ngươi ra.”

Quỷ kiến sầu liếc mắt nhìn Hách Liên Nam Sơn, không để ý đến hắn, quay đầu nhìn thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, song thủ không ngừng di động, nhãn thần lộ vẻ tham lam: “Có thể nào đây là người trong truyền thuyết, ngươi có nguyên đan?”

“Không có!” Phong Vân Vô Kị trả lời rõ ràng.

“Ngươi cầu lão phu” Quỷ kiến sầu khuôn mặt lập tức lạnh lùng đi xuống, nhưng Phong Vân Vô Kị đã nói một câu khiến hắn lập tức khôi phục sự kích động, nhiệt tình.

“Ta không có nguyên đan nhưng ta có phương pháp cho ngươi được trường thọ, hơn nữa còn khiến cho ngươi sống lâu nhưng vẫn khỏe mạnh. Để ta thể hiện một chút.” Phong Vân Vô Kị nói xong đột nhiên búng tay bắn ra một chỉ chế trụ huyệt đạo của Quỷ kiến sầu.

“To gan, ngươi, các ngươi… ….” Quỷ kiến sầu trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kị đang đưa mặt lại gần.

“Hắc hắc, ngươi vốn là lão thất phu cao ngạo, bây giờ sư phụ lão tử ra tay trừng trị ngươi!” Hách Liên Nam Sơn kêu lên vui sướng trước tai họa của người khác, bất quá hắn hiển nhiên hiểu lầm ý đồ của Phong Vân Vô Kị.

“Ta từ lúc nào trở thành sư phụ của ngươi?” Phong Vân Vô Kị quay đầu liếc mắt nhìn Hách Liên Nam Sơn, đồng thời một chưởng đánh ra trên vai Quỷ kiến sầu.

“Điều này, điều này…” Hách Liên Nam Sơn nói làu bàu trong miệng, trong lòng cũng thầm nói: “Chỉ cần ta hầu hạ khiến ngươi hài lòng, ngươi lại còn không trở thành sư phụ của ta chắc, hắc hắc.”

Phong Vân Vô Kị trước khi phi thăng đã được tẩy tủy thân thể và tâm hồn, tất cả các bí kíp võ học của bản thân đều là thánh điển, nhưng Phong Vân Vô Kị sau khi phi thăng mới minh bạch điều này. Tẩy tủy thân thể và tâm hồn nguyên lý cực kỳ đơn giản, chỉ cần có công lực cao đến một trình độ nhất định, hoàn toàn không cần có tẩy tủy công pháp, chỉ cần giúp người khác tẩy tủy là được, mà Phong Vân Vô Kị lúc này đang áp dụng cách này.

Quỷ kiến sầu chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dũng mãnh đi vào trong cơ thể, tại trái tim đi vòng quanh một vòng, dường như bảo vệ tâm mạch . Sau đó luồng lực ấm áp kia càng ngày càng cường đại, bắt đầu hướng các các huyệt toàn thân đi qua, vô cùng thoải mái, một loại cảm giác thư thái, sảng khoái , khó giải thích truyền đến khiến Qủy kiến sầu cơ hồ không kìm được phải rên rỉ.

Ba ba!

Hách Liên Nam Sơn trợn mắt, há hốc mồm nhìn tiểu lão nhân Quỷ kiến sầu thân thể rung động, các khớp xương phát ra tiếng kêu, thân thể chậm rãi từ từ biến đổi từng chút một, từ một lão nhân biến thành một người cường tráng khỏe mạnh. Tóc của Quỷ kiến sầu từ bạc trắng đột nhiên biến đổi thành xanh xám rồi biến đổi thành màu đen. Các nếp nhăn của tuổi tác trên da tay dần dần thay đổi, không còn khó nhìn như vậy nữa.

Hách Liên Nam Sơn cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt mình nữa, đây thật sự là Quỷ kiến sầu? hiện tại Quỷ kiến sầu cơ hồ thay đổi nhân dạng, mọi người gặp lại cũng khó có thể tin tưởng rằng lão giả uy mãnh đó là Quỷ kiến sầu!!

Phong Vân Vô Kị giải khai huyệt đạo cho Quỷ kiến sầu: “những gì nói đến ta đã trả trước cho ngươi một nửa, chờ khi Nhược Sương khỏe lại ta sẽ hoàn trả hết cho ngươi.”

“Cám ơn tiền bối… ….” Quỷ kiến sầu mở miệng nói. Ngay cả bản thân cũng giật nảy mình, âm thanh vừa rồi khi nào lại trở nên mười phần trẻ trung như vậy. Sờ vào hầu kết (yết hầu), Quỷ kiến sầu cơ hồ không dám tin tưởng vào lỗ tai mình. Phong Vân Vô Kị hiển nhiên đã cho hắn thật là tốt, vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

“Hahaha …… Quỷ kiến sầu ……Quỷ… ….” Hách Liên Nam Sơn cười ha hả, Phong Vân Vô Kị trừng mắt liếc nhìn hắn. Hách Liên Nam Sơn lập tức câm miệng, không dám nói nữa.

Theo ánh mắt của Hách Liên Nam Sơn, Quỷ kiến sầu rốt cục cũng phát hiện thân thể có sự biến hóa, quần áo đang mặc trên người hiển nhiên có chút không phù hợp.

“Hai vị xin chờ một lát … …” Quỷ kiến sầu vẻ mặt đỏ bừng, chạy nhanh đến một gian vòng khác. Lúc này Quỷ kiến sầu cảm giác mình tựa như trẻ hơn 20 tuổi vậy. Mạnh mẽ đi vào gian phong, không nhịn được bèn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng cười dài, trong lòng thực sự rất cao hứng.

Một lát sau Quỷ kiến sầu thay đổi một bộ trường bào đi đến. Giờ phút này Quỷ kiến sầu trông rất có thần, hoàn toàn có phong thái thần y, tiên phong đạo cốt.

“Trước tiên để ta nhìn hắn xem sao, đã nhận một phần lễ vật, ta sẽ toàn lực cứu hắn.” Quỷ kiến sầu mặc dù võ công không cao, nhưng cũng hiểu được việc giúp hắn tẩy tủy thân thể và tâm hồn rất tốn sức lực. Việc này ngay cả vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới cũng không thể làm được, chỉ có người ở phía trên xuống mới có thể. Quỷ kiến sầu mặc dù ẩn cư ở thâm sơn nhưng đều có hệ thống thu nhận tin tức, trên giang hồ phát sinh sự tình gì, một lát sau hắn đã biết được.

Mơ hồ đoán ra được lai lịch đối phương, trong lòng đã chắc một nửa, Quỷ kiến sầu không dám trì hoãn chút nào, lập tức kêu vài nha đầu tiếp nhận Lãnh Nhược Sương trong tay Hách Liên Nam Sơn đưa vào một chiếc giường nhỏ.

“Không phải thử xem, nhất định phải cứu được hắn, ngươi hiểu chưa?” Phong Vân Vô Kị bình thản nói, nhưng âm thanh không thể nghi ngờ thể hiện sự ra lệnh.

Quỷ kiến sầu thân thể hơi run rẩy một chút, trấn định nói: “vãn bối đã minh bạch.”

Quỷ kiến sầu đưa tay phải nắm lấy cổ tay Lãnh Nhược Sương, nhắm mắt lại. Phong Vân Vô Kị và Hách Liên Nam Sơn đều không dám nói to.

Hai người đang nhìn chăm chú, đột nhiên Quỷ kiến sầu nhăn mặt, hơn nữa nếp nhăn trên trán càng sâu, trên mặt lộ ra vẻ mê hoặc, tựa hồ gặp được sự tình gì khó có thể giải thích.

Một khắc sau, Quỷ kiến sầu rốt cục mở mắt, trên mặt lộ vẻ cổ quái, uể oải.

“Như thế nào, có phải ngươi cũng không thể chữa được?” Hách Liên Nam Sơn lo lắng nói. Việc này liên quan đến tiền đồ của hắn, do đó hắn không thể không quan tâm.

Quỷ kiến sầu cũng không trốn tránh câu hỏi, nhìn về phía cửa sổ kia, cúi đầu nói: “Lão phu nghiên cứu y thuật hơn 60 năm, đối với kinh mạch trong thân thể con người nắm rất rõ, tuy nhiên cũng có những chỗ không thể giải thích được. Đó là một người chia ra làm mấy ngàn kinh mạch, lão phu cũng nắm chắc bệnh tình của hắn, đó là thiên cổ tuyệt chứng, trời sinh 9 mạch âm, 9 mạch dương. Thiên hạ này hàng vạn bệnh tật, lão phu tự nhận bằng vào y học của mình, chỉ cần đã gặp qua bệnh này là lão phu có thể thông qua bệnh lý để chữa trị.

“Nhưng loại bệnh này … … lão phu thật sự có chút khó khăn. Phế phủ hắn bị lợi vật xuyên thủng, nhưng rõ ràng được cao nhân chữa trị, truyền nội lực hùng hậu vào người hắn, căn bản không còn lo ngại. Đến bây giờ hắn vẫn như cũ, chưa tỉnh, chỉ sợ nguyên nhất lớn nhất là loại độc trên người hắn.

“Cái này ta cũng biết một chút, ngươi được xưng y thuật cao minh không lẽ là danh hão, đối với loại độc này chẳng nhẽ không giải được?!” Hách Liên Nam Sơn lo lắng nói.

Quỷ kiến sầu liếc nhìn Hách Liên Nam Sơn rồi nhìn về phía Phong Vân Vô Kị. Thấy thái độ này Hách Liên Nam Sơn cơ hồ nổi giận điên cuồng, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám bộc phát.

“Tiền bối” Quỷ kiến sầu dĩ nhiên nhìn ra cao nhân trước mắt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng chỉ sợ trên thực tế tuổi còn vượt xa nhiều. Đối với vị tiền bối này thần thái rất cung kính: “Loại độc kia, bình thường trong giang hồ chỉ cần dùng độc giỏi là có thể chữa trị được… …chất độc lần này có lẽ không đơn giản vậy.”

“Cái gì!” Phong Vân Vô Kị cùng Hách Liên Nam Sơn đồng thời kinh hô…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.