Phi Thăng Chi Hậu

Chương 94: Chương 94: thần y Quỷ Kiến Sầu






Mấy vạn phi thăng cảnh giới võ giả cùng hướng về phía Phong Vân Vô Kỵ sùng bái quỳ lạy. Tràng cảnh thật là hùng tráng. Song, bên ngoài tầng tầng lớp lớp bóng người quỳ lạy, trên đỉnh tiểu lâu, lại vẫn có một thân ảnh cao lớn đứng thẳng hiên ngang.

Phong Vân Vô Kỵ cơ hồ liếc mắt một cái, nhận ra người này chính là Thương Mang kiếm phái chưởng môn Bách Lý Lãng. Trước khi phi thăng, Phong Vân Vô Kỵ tùy chọn thiên hạ võ giả, lại đi vội vàng, nên có rất nhiều người gặp qua chân dung của hắn. Ban đầu, bởi vì Trì Thương duyên cớ, Phong Vân Vô Kỵ chỉ xuất ra chiêu thức phá giải Thương Mang kiếm pháp danh chấn thiên hạ, nhưng sau đó không lên sơn môn, vì việc này, coi như là gián tiếp làm cho Thương Mang đạt được thanh danh, dần dần khuếch trương rộng lớn.

Phong Vân Vô Kỵ liếc mắt nhìn, thấy Bách Lý Lãng nọ có thể không bị Kiếm Hoàng chi cảnh ảnh hưởng, bình thường mà nói, bằng Bách Lý Lãng tu vi, cho dù hắn gặp kỳ ngộ, tu vi thông thiên, chỉ cần tu luyện kiếm đạo, nếu công lực không bằng Phong Vân Vô Kỵ, chắc chắn sẽ bị kiếm hoàng chế ước, song thực tế tình huống lại hoàn toàn trái ngược.

Trăm dặm sóng tất có một cơn sóng cổ quái! Ý niệm này cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, thân hình vừa động, Phong Vân Vô Kỵ đã nhanh như điện xạ bắn về phía Bách Lý Lãng, cùng lúc với thân pháp cực nhanh, Phong Vân Vô Kỵ phát xuất thần thức cường hãn, giống như một thanh tiêm trùy nhắm hướng Bách Lý Lãng mà lao tới.

Bách Lý Lãng vẻ mặt sợ hãi, cuống quít lui về phía sau, trúng thần thức Phong Vân Vô Kỵ một kích, thân hình rung một cái, khóe miệng chảy ra một dòng máu, nhưng lại rất nhanh chóng dùng cực tốc tốc độ hướng Bắc Băng nhai mà hạ xuống.

Tình huống này đều nằm trong Phong Vân Vô Kỵ dự liệu, thần thức công kích kia, Phong Vân Vô Kỵ tự nhận đó là tự mình cũng vô năng chỉ có thể lưu điểm huyết. Gây ra vết thương nhẹ thật đơn giản, nhưng sự thật là như thế. Mắt thấy Bách Lý Lãng đã vọt tới gần Bắc Băng kiếm phái sơn nhai (vách núi), Phong Vân Vô Kỵ đâu dễ dung tha hắn thong dong rời đi như vậy, nộ quát một tiếng, đã đuổi theo, tay phải rung lên, Đệ Ngũ kiếm đảm lợi hại tuyệt thiên hạ đã xuất thủ.

Dưới vách núi mây mù phiêu đãng, tiêu thất trong mắt mọi người cũng đã ngoài trăm dạm, Bách Lý Lãng đột nhiên quay người, quỷ dị cười, song thủ xuất ra nhất thủ, xoay người lại.

Tranh!

Một thanh âm kim thiết trong trẻo trực nhập vân tiêu (vang đến tận trời), Bách Lý Lãng rút ra một vũ khí hình con thoi, không biết từ vật liệu gì chú thành, trình độ sắc bén như Đệ Ngũ kiếm đảm cũng không thể chặt đứt. Một kích không trúng, tay phải nhất biến, Đệ Ngũ kiếm đảm thay đổi góc độ nhắm vào hướng khác, lại chém xuống, đồng thời tay trái giương lên, vô số hỏa lượng kiếm khí xuất hiện từ ngón tay, bàn tay giơ lên, mấy trăm tia kiếm khí dày đặc đồng thời phát ra.

Lại một tiếng kim thiết va chạm vang lên, Đệ Ngũ kiếm đảm lại bị ngăn chặn, nhưng toa trạng vật nọ cũng xuất hiện một kiếm ngân (vết kiếm) sâu mấy tấc, tuy nhiên Bách Lý Lãng thật là cổ quái, những mấy trăm khí kiếm do Phong Vân Vô Kỵ phát ra, không có một kiếm khí khả năng nhập vào trong cơ thể hắn.

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, thần thức phát xuất, nhanh chóng truy tung tung tích của Bách Lý Lãng, không một chút do dự, trực tiếp một kiếm hướng về phía Bách Lý Lãng tại trong sơn thể vị trí mà đâm tới.

Oanh!

Đệ Ngũ kiếm đảm kiếm khí tăng vọt, một đạo trường trường kiếm khí phá kiếm mà xuất, mang theo nhiệt lượng quang mang tiến nhập vào nham thể, những nơi đi ngang qua, như tồi khô lạp hủ (cái câu thành ngữ này mình ko hiểu, nhờ ai pm giải thích rồi mình update lại) oanh tạc tạo thành một cái thông đạo , oanh tạc vào khối nham thể (đất đá) theo một đường thẳng, nhắm vào hướng Bách Lý Lãng.

A!

Bách Lý Lãng rốt cục phát ra một tiếng hét thảm, càng khiến Phong Vân Vô Kỵ chuẩn bị tiến nhất bộ truy sát, Bách Lý Lãng thật ra mượn lực nhất kiếm nọ, phá nham thể bay ra xa vài dặm, mà thần thức của Phong Vân Vô Kỵ trên người Bách Lý Lãng đột nhiên lại tiêu thất, mất đi cảm ứng.

Phong Vân Vô Kỵ lòng cảm thấy bất cam, thần thức lại khuyếch trương đến hơn mười vạn công lý (kilometers) phạm vi , nhất biến tìm tòi từ thiên thượng đến địa hạ, song bất luận hắn dụng tâm như thế nào, sự thật cũng là không thay đổi rồi: Bách Lý Lãng đã biến mất quỷ dị, Phong Vân Vô Kỵ vô pháp cảm ứng.

“Ở trên trời, ta gọi là Kiếm Hoàng, tại vị diện đây, ta từng tên là Kiếm Thần, tất cả vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới nghe lệnh, ta bằng thân phận Kiếm Thần, yêu cầu các ngươi trong vòng ba tháng không được phi thăng, trong đó nguyên do, ngày sau các ngươi tự biết."

Phong Vân Vô Kỵ từ bỏ việc truy tung Bách Lý Lãng rồi, quay mình trở lại Bắc Băng kiếm phái trên không, trong ánh mắt sợ hãi của mọi người đã nói ra một phiên thoại, sau đó cũng bất kể bọn họ có phản ứng gì, trực tiếp điện xạ mà đi, rời khỏi Bắc Băng kiếm phái.

Bất kể mọi người tin hay không, Phong Vân Vô Kỵ tin tưởng, bằng việc tự triển lộ một thân kiếm tu vi, đủ khiến cho một bộ phận người bắt đầu hoài nghi Bách Lý Lãng nói dối, chỉ có một bộ phận, vậy cũng đủ rồi……

Thần thức đảo qua, Phong Vân Vô Kỵ đã phát hiện ra tại một kẻ ẩn thân và một Cổ Nguyệt Thiên ở phía sau nham thể, nhưng kỳ quái chính là, Phong Vân Vô Kỵ chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó hướng phương khác, điện xạ đi.

Thần y Quỷ Kiến Sầu, người này được xưng có năng thiên chi năng (năng lượng của trời), nhục bạch cốt, sanh tử nhân. Nhưng đồng thời, người này tính tình cũng thật là cổ quái, cứu hoặc không cứu toàn dựa vào vui buồn, hơn nữa đòi người được cứu trị phải xuất ra một ít đồ vật cổ quái mới bằng lòng cứu trị.

Thân Đồ Ma Quân Hách Liên Nam Sơn, điều khiển xe ngựa chở theo Lãnh Nhược Sương hối hả tới nơi thần y Quỷ Kiến Sầu ở, nhưng phát hiện tiến nhập rất khó khăn。

Quỷ Kiến Sầu người này chuyên tâm với y thuật, võ công không cao, nhưng theo như khuyến cáo, tại nơi hắn ở, nuôi rất nhiều độc trùng, bố thành trận pháp bảo hộ nơi này. Rất nhiều độc trùng, thậm chí còn được xưng là hồng hoang dị chủng bẩm sanh, độc tính cũng phách liệt vô cùng, nếu phi thăng giả bị cắn trúng một cái, cũng sẽ phi thường kham nổi.

Không đề cập tới Thân Đồ Ma quân hao phí nhiều ít bao nhiêu tinh lực mới xông qua độc trận nọ, nếu không dựa vào Phong Vân Vô Kỵ tạm thời phách nhập công lực thâm hậu vào cơ thể hắn, chỉ sợ bây giờ Thân Đồ đã là một người chết.

Khi nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Kiến Sầu liếc mắt nhìn đến Lãnh Nhược Sương, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười, lúc Thân Đồ Ma quân cho rằng người này đã đồng ý ra tay cứu, thì Quỷ Kiến Sầu kế tiếp nói mấy câu lại làm cho Thân Đồ Ma quân rơi vào đáy cốc.

“Ngươi dụng vật gì đổi với ta để cứu hắn?” thấp gầy bỉ ổi tiểu lão đầu Quỷ Kiến Sầu tiếu mị mị hỏi.

Thân Đồ Ma Quân muốn hồi đáp,nhưng miệng vừa định mở ra, lại đột nhiên khựng lại, tiền sao? Quỷ Kiến Sầu cứu phú nhân không thiếu, sao có thể thiếu tiền, từng nghe nói hắn từng cứu một tên phú nhân (nhà giàu) với cái giá là toàn bộ tài sản của hắn.

Nữ nhân sao? Quỷ Kiến Sầu tuổi đã già, sớm qua bất hoặc chi niên (theo mình hiểu là sớm qua tuổi ham muốn), tuy là danh y, nhưng cũng vô pháp trị bất cử chi chứng kia (chắc là chứng bất lực rồi).

địa vị sao? Trong chốn giang hồ, dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng không dám quấy phá thần y Quỷ Kiến Sầu, tung hoành như Thân Đồ Ma quân, cũng không dám đắc tộ với lão nhân này, trong chốn giang hồ nợ hắn ân tình nhiều lắm, đặc biệt là mấy năm nay, người nợ hắn ân tình càng nhiều.

Quỷ Kiến Sầu vừa nhìn Thân Đồ Ma quân thần sắc, nhất thời sắc mặt biến đổi, phất tay áo một cái, liền hướng bên trong phòng bước đi: "Cầu nhân cứu trị, lại bất xuất chẩn kim (phí chuẩn bệnh), xin ngươi thông minh chút đi."

Thân đồ Ma quân thật sự là vừa vội, vừa giận, vừa tức lại vừa bất lực, dựa vào thân phận Thân Đồ Ma quân của hắn, tức thì đi tới nơi đâu, ăn ở nơi nào, căn bản không có gì gia để (chắc là không tốn xu nào), vậy mà không có vật gì có thể xuất thủ được để có thể khiến cho Quỷ Kiến Sầu hài lòng.

"Nếu là tặng ngươi một trăm năm thọ mệnh thì sao?" một thanh âm từ bên ngoài bay vào, ngẩng đầu lên, Phong Vân Vô Kỵ đã bước vào trong phòng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.