Phi Thăng Chi Hậu

Chương 84: Chương 84: Khoái kiếm môn di cô






Phong Vân Vô Kị đưa thiếu niên kia từ trên nóc nhà nhẹ nhàng hạ xuống, rồi đi tìm một gian khách điếm, vội vàng gõ cửa. Tiểu nhị vừa ra mở cửa, nhìn thấy một người cả người thiếu niên nhuốm đầy máu, lập tức rụt đầu trở lại, vừa đóng cửa vừa nói: “xin lỗi khách quan, khách điếm đã hết phòng”.

Phong Vân Vô Kị dùng đệ ngũ kiếm đảm hóa thành một thanh trường kiếm để vào khe cửa vừa khép lại, rốt cuộc cửa không thể đóng lại.

“Không biết bây giờ có phải là đã hết phòng.” Hai ngón tay hé ra một một tấm ngân phiếu màu vàng, rồi bắn phập vào cánh cửa. Tấm ngân phiếu kia Phong Vân Vô Kị nhặt tại Minh dạ Sơn trang, mặc dù Phong Vân Vô Kị đã tiến vào cảnh giới không cần ăn uống, nhưng dù sao Phong Vân Vô Kị trước khi phi thăng cũng có nhiều kinh nghiệm, hắn biết được tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, rất nhiều sự việc nếu có tiền thì sẽ dễ dàng giải quyết.

Quả nhiên tiểu nhị chưa có lên tiếng, một thanh âm già nua truyền đến: “Ngươi để hắn tiến vào đây đi”. Nghe khí thế giọng nói vừa rồi, cũng có thể đoán đó là chưởng quầy lên tiếng. Chưởng quầy đã lên tiếng như thế, tiểu nhị tự nhiên không dám ngăn trở.

Phong Vân Vô Kị bước vào khách điếm, phía sau thiếu niên kia cũng tiến đến.

“Cho một gian thượng phòng, gọi một vị lang trung đến đây, mặt khác vị tiểu huynh đệ này cần tắm rửa một chút, sau đó chuẩn bị một bàn thượng hạng, nhiều rượu ngon. Tờ ngân phiếu kia ta nghĩ cũng đủ để thanh toán.

“Vị đại gia này...” thanh âm tiểu nhị vang lên, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại đã thấy tiểu nhị kia một tay đang nắm chặt tờ ngân phiếu, không biết nên làm thế nào để lấy.

Phong Vân Vô Kị bắn ra một đạo chỉ khí, trên cánh cửa phát ra một âm thanh, sau đó tờ ngân phiếu từ cánh cửa bay đến. Trong mắt chưởng quầy đột nhiên hiện lên một tia quang mang.

“Tiểu nhị, ngươi hãy đưa hai vị khách quan này tới gian thượng phòng nghỉ ngơi”.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn, thấy lầu thứ hai đa phần là người giang hồ, trong mắt ánh lên tia quang mang, liên tiếp những bước chân truyền đến, đám khách nhân lầu hai nhanh chóng biến mất không chút dấu vết, sau đó là thanh âm đóng cửa truyền đến.

Hành tẩu giang hồ phải biết võ công, bình thường ai cũng có một hai chiêu phòng thân, nếu không cũng không sống được bao lâu. Phong Vân Vô Kị trước đây cũng thường đi lại trên giang hồ nên đã sớm biết điều đó.

Tiểu nhị phía trước, Phong Vân Vô Kị và thiếu niên hai người ở phía sau tiến đến một gian phòng đơn giản nhưng thoải mái. Kỳ thật thiếu niên kia nội thương cơ bản đã đở nhiều, chỉ là ngoại thương nhìn có chút kinh khủng. Ngoại thương này Phong Vân Vô Kị không có khả năng chữa khỏi nên lúc này mới nghĩ đến gọi đại phu.

Một lát sau, một lão tử lưng còng đi lên phòng, kiểm tra, xem xét vết thương của thiếu niên kia, Lão lật người thiếu niên lại, cho thuốc, dùng kim dược bôi vào vết thương. Thiếu niên kia thủy chung ánh mắt vẫn mờ mịt, không hề để ý đến vị lang trung kia.

Vị lang trung khám bệnh một lúc nhắc nhở hắn phải chú ý sự tình rồi rời đi, không lâu sau tiểu nhị mang một bình rượu và thức ăn đến.

“Ngươi nếu như đến thì hãy ăn đi, nội thương của ngươi đã được ta chữa trị, không còn ảnh hưởng nhiều lắm, rượu này không gây thương tổn đến thân thể”. Phong Vân Vô Kị mở cửa sổ nhìn ra bên kia đường, sắc trời vẫn đương tối.

Thiếu niên kia sau nửa ngày ngồi ngây ngốc tại giường, đột nhiên dường như đã hạ quyết tâm, đi đến phòng khách, ngồi bên cái bàn nhỏ, cầm lấy con gà, vừa ăn vừa khóc.

Phong Vân Vô Kị tựa người vào song cửa, bên ngoài sắc trời đã tối, dưới bầu trời lất phất mưa nhỏ, trên đường cơ hồ không có người cũng như chút ánh sáng nào, chỉ có đèn lồng của một gian khách điếm lay động trong gió, ngã tư đường rất rộng, ở một góc đường có một cây đại thụ thật lớn, cành lá xum xuê, bao trùm trên mặt đất.

“Ngươi tên là gì?” Phong Vân Vô Kị vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.

Thiếu niên kia không ngừng ăn, đang lúc Phong Vân Vô Kị nghĩ hắn cự tuyệt không trả lời, hắn đột nhiên cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống, sau đó cầm lấy thanh trường kiếm bên hông, nhảy ra ngoài cửa.

Oa!

Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu to, sau đó vài giọt máu thấm vào khách phòng. Phong Vân Vô Kị trong lòng từ từ thong thả, tay áo khẽ phất một cái, cách không truyền một cỗ chân khí và trong cơ thể thiếu niên kia, dĩ nhiên hắn không có phát hiện được.

Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa to, tiếng mưa rơi xuống truyền đến không dứt, Phong Vân Vô Kị lẳng lặng lặng nhìn, trận mưa, cảnh sắc như thế căn bàn không thể thấy tại thái cổ.

Âm thanh của những thanh kiếm va chạm vào nhau đột nhiên từ không trung truyền đến, Phong Vân Vô Kị quay đầu nhìn lại, thấy ở ngã tư đường kia, dưới gốc cây đa thật lớn, lá cây rơi xuống, ẩn ước lộ ra nhiều điểm kiếm quang.

Phong Vân Vô Kị thần thức đảo qua, phát hiện dưới tàng cây kia thiếu niên nọ đang điên cuồng luyện kiếm. Phong Vân Vô Kị nhìn trong chốc lát, phát hiện thiếu niên này kiếm pháp sắc bén hiểm độc có thừa nhưng lại thiếu sự tinh tế, hoàn toàn như kẻ mới nhập môn, không giống kiếm pháp chánh đạo.

Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị từ trên tầng lầu bay xuống, không một tiếng động dừng lại ở phía sau thiếu niên kia.

Sét đánh!

Một âm thanh vang lên như sét đánh, từ trong tay Phong Vân Vô Kị vạn đạo kiếm quang hiện ra, thiếu niên quay đầu nhìn lại, nhanh như thiểm điện ánh mắt lộ ra quang mang.

“Ngươi muốn học không?” Phong Vân Vô Kị xoay người hướng về màn đêm phía trước đi tiếp. Phía sau truyền đến một thanh âm thật lớn, cả cành cây to rơi xuống trơ khốc lá.

Mưa vẫn nặng hạt rơi, dễ dàng tạo thành những lỗ nhỏ như tổ ong trên cành cây, lộ ra một kiếm kia đã khiến cành cây tan thành phấn.

Thiếu niên kia ngơ ngác đứng nhìn trong trời mua, mặc kệ những giọt mưa rơi xuống người, đột nhiên cúi người quỳ xuống, giọng nói tuy rời rạc nhưng đã có chút sinh khí: “Sư….phụ…..”

Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, dừng lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”

"Mộc …… Hoán …… Nhiên ……, sư …… phụ …… dạy …… ta!" thiếu niên cúi đầu thật thấp….

Thiếu niên này rõ ràng luyện võ đến phát cuồng, tại môn phái hắn tựa hồ cũng rất ít nói chuyện, tất cả thời gian đều dành cho luyện võ. Từ lúc hắn mở miệng đến bây giờ, cũng tuyệt không có nói nhiều. Nghĩ đến đây Phong Vân Vô Kị trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho thiếu niên này, hắn vốn cũng là một kẻ say mê võ thuật đến phát cuồng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.