Phi Thăng Chi Hậu

Chương 85: Chương 85: Phi thăng giả thứ nhất






Mộc Hoán Nhiên, Phong Vân Vô Kị lúc đầu cứu hắn vốn chỉ định để hắn là người hướng dẫn cho mình, nhưng cuối cùng sự thật chứng minh ý nghĩ này thật ngu xuẩn. Mộc Hoán Nhiên căn bản là đã bị môn quy của môn phái đầu độc, Khoái kiếm môn, đệ tử trong môn phái được chưởng môn thu nhận từ những đứa trẻ bị bỏ rơi trong giang hồ, những đứa trẻ đó sau khi được thu nhận sẽ bắt đầu luyện tập tuyệt học của Khoái kiếm môn.

Tất cả đệ tử đều là đều là nam nhân, bởi vì nam nhân không hay đưa chuyện, không cần nói nhiều. Cả môn phái từ trên xuống dưới đều một lòng vì một phái, mong muốn đề cao danh vọng và địa vị môn phái trên giang hồ. Cả đám người đó đều điên cuồng tu luyện võ công, đại đa số thời gian đều dành cho việc luyện công. Mộc Hoán Nhiên mấy năm liên tục tự mình tu luyện theo bản ghi chép kiếm quyết, rất ít khi tiếp xúc, trao đổi với người khác, khiến cho hắn khi nói chuyện đều có chút ngớ ngẩn, nhưng Khoái kiếm môn có một sự tình làm kẻ khác vô cùng kinh ngạc: bọn họ không cần ngôn ngữ biểu đạt, gần như chỉ cần một động tác, một ánh mắt liền có thể hiểu được ý tứ của đối phương. Điều này khiến kẻ khác khiếp sợ sự ăn ý của họ. Với thành tựu này nếu Khoái kiếm môn quần công thì lực công kích vô cùng mạnh mẽ.

Lúc trước đây chưởng môn Khoái kiếm môn tới bái phỏng Phiêu lưu kiếm phái thì bị Phiêu lưu kiếm phái ám hại. Lúc này mới dẫn toàn thể môn nhân Khoái kiếm môn tới tầm cừu, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương có 5 phi thăng giả, lập tức trong nháy mắt toàn bộ bị đối phương tiêu diệt.

Sự tình này đều là Phong Vân Vô Kị từ những lời kể lại đứt quãng của Mộc Hoán Nhiên mà biết được. Phong Vân Vô Kị hiểu được trong đó có quá nhiều vấn đề nhưng nhấ thời cũng không biết giải thích như thế nào đối với thiếu niên này. Trong phương diện thế tục hắn hoàn toàn chỉ là một đứa nhỏ thuần khiết.

Khoái kiếm môn có một bộ kiếm quyết, công pháp này trong mắt Phong Vân Vô Kị căn bản chỉ là công pháp nhập môn. Nhưng Mộc Hoán Nhiên dĩ nhiên đã tu luyện hơn 10 năm kiếm quyết này, nếu để hắn thay đổi điều này chưa chắc đã thích hợp. Mặt khác Phong Vân Vô Kị nhìn ra đứa nhỏ này đối với môn phái của mình có tình cảm sâu đậm. Bởi vậy khi thấy hắn luyện tập kiếm pháp, đứng ở góc độ cao hơn, đã tổng hợp sáng tạo ra ‘khoái’ kiếm quyết, tên không thay đổi nhưng thực ra đã có sửa đổi lớn.

Hết thảy lấy một chữ ‘nhanh’ làm căn bản, Phong Vân Vô Kị vốn định truyền cho hắn ‘khoái kiếm’ của Tây Môn Y Bắc nhưng Mộc Hoán Nhiên thân thể căn bản không thể tụ tập sức mạnh cường đại để tạo ra ‘khoái kiếm’. Vì vậy đối với khoái kiếm của Tây Môn Y Bắc, y chỉ lấy một bộ phận dung nhập với kiếm quyết của Khoái kiếm môn mà truyền thụ cho hắn.

Sau khi Mộc Hoán Nhiên được Phong Vân Vô Kị truyền thụ kiếm quyết, cả người đều kích động. Sau đó hắn không phân biệt ngày đêm chuyên tâm khổ luyện. Ban ngày Phong Vân Vô Kị mang hắn ra ngoài tu luyện, nhưng buổi tối bên ngoài thật ra rất ít người, tìm một chỗ để tu luyện mặc dù không dễ nhưng cũng không khó. Phong Vân Vô Kị đợi hai, ba ngày, sau khi Mộc Hoán Nhiên hoàn toàn nắm được tinh túy của khoái kiếm quyết, gã bèn thừa dịp tiểu tử này ra ngoài tu luyện, lưu lại phong thu nói hắn cần chăm chỉ luyện tập, thời gian tới sẽ đi tìm gặp hắn.

Phong Vân Vô Kị suy nghĩ rất đơn giản, bình thường các môn phái trong giang hồ, dân chúng bình thường không nhất định biết đến, nhưng nếu tìm được một người trong giang hồ thì chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.

Phong Vân Vô Kị một bước xuất môn, ý thức cường hãn bao phủ cả Thanh tùng thành, dễ dàng tìm được một nơi đang có đánh nhau, tâm niệm vừa chuyển động, đã nhanh như tia chớp phá không mà đi. Chung quanh chúng nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, một người to lớn hiện ra, tất cả đều cả kinh trợn mắt há mồm….

Cửa thành phía Tây bắc của Thanh tùng thành, tả hữu hai bên đều có năm tên nam tử mặc nho sam cùng ba gã kiếm khách mặc áo bào tro đang giao đấu một chỗ. Trong đó một người kiếm pháp rất là cao minh, vận dụng các chiêu thức một cách xảo diệu, cơ hồ một người chống lại mấy người.

Phong Vân Vô Kị rơi vào giữa tám người, tám thanh trường kiếm mang theo tiếng gió cơ hồ cùng đồng thời hướng Phong Vân Vô Kị đâm tới. Phong Vân Vô Kị đánh ra mười chưởng, những âm thanh truyền đến, tám thanh trường kiếm đều gãy đoạn, toàn bộ rơi xuống trên mặt đất

Phong Vân Vô Kị không có nhiều lời, trực tiếp điểm huyệt đạo kiếm khách võ công cao nhất kia, sau đó khi mọi người tại hiện trường còn chưa có phản ứng, hắn đã đi tới nắm lấy bả vai kiếm khách kia, phi thân bay đi.

Ở ngoài thành Phong Vân Vô Kị tìm một chỗ đất trống, ngón trỏ đưa ra giải khai huyệt đạo cho hắn, lạnh lùng nói: “đưa ta tới Mộ Tử kiếm phái.”

“Tiền bối là người phương nào? Vì sao lại muốn làm khó đám hậu sanh chúng ta, công lực tiến bối trước kia sớm đã có thể phi thăng, “nam tử kia vẻ mặt kinh hoàng, Phong Vân Vô Kị gây cho hắn cú sốc quá lớn. Cả đại lục có không ít phi thăng giả, nhưng có thể ngự không phi hành như vậy, chân không hề chạm đất, căn bản tại lục địa này đích thực là thần thông của thần tiên.

“Đưa ta tới Mộ Tử kiếm phái, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi đưa ta tới Mộ Tử kiếm phái là ngươi có thể rời đi.”

Nam tử kia cẩn thận giương mắt nhìn Phong Vân Vô Kị, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Tiền bối, người có yêu cầu gì cứ nói, xin đừng đùa vãn bối”.

Phong Vân Vô Kị cười khổ không thôi, phỏng chừng bình thường người trong gian hồ nhất định đều biết Tử Mộ kiếm phái, nhưng là cũng thật không biết, người này phỏng chừng nghĩ hắn đang đùa giỡn.

Phong Vân chậm rãi giải thích một hồi, đột nhiên sắc mặt biến đổi, song thủ bắn ra giải khai tất cả huyệt đạo của nam tử đó, sau đó hóa thành một đạo thiểm điện, phá không mà đi.

Cách đó ngoài ngàn dặm, trên bầu trời một mảnh mây đỏ quay cuồng, giống như đang bị sôi lên, vô số tia chớp vàng đỏ từ đám mây đỏ trung tâm hướng ra phía ngoài khuyếch tán, thanh âm sấm rền vang lên không dứt bên tai.

Phía dưới một khuôn mặt thâm trầm, trên thân mang theo cỗ tà khí của 40 nam tử đang đứng tại một một ngọn núi cao hoang dã, ngửa đầu nhìn bầu trời, một cỗ khí tức cường đại từ người hắn toát ra phía ngoài.

“Hơn mười năm khổ tu, hôm nay rốt cục cũng có thể đạt thành kết quả”. Nam tử kia mái tóc dài chấm vai, vẻ mặt hưng phấn ngửa đầu nhìn bầu trời.

Trước mắt trong không trung kiếp vân bốc lên vô cùng lợi hại, nam tử kia đang chuẩn bị ứng kiếp, đột nhiên trong lúc đó một cỗ khí tức cường đại kinh khủng từ chân trời nhanh chóng bay tới. Nam tử quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một điểm đen xuất hiện tại chân trời, còn chưa có phản ứng gì, trong mắt mơ hồ hiện lên một cái bóng đang nhanh chóng tiếp cận gần.

“là người nào?” nam tử kia chỉ mới nghĩ trong đầu, hoàn toàn chưa kịp nói ra, toàn thân 13 huyệt đạo liền bị chế trụ, chân khí bị phong bế, căn bản không thể phản kháng, tựa như một đứa trẻ con bình thường đã bị người chế trụ.

Phong Vân Vô Kị như lúc trước, dẫn theo phi thăng giả này nhằm hướng thành trấn gần nhất bay đi……..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.