[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 57: Chương 57: Tuyệt thế chi niệm (7)




Dịch: Phong Bụi

“Sư phụ của ta ta sẽ bảo vệ.”

Trần Trí lòng xoắn lại một cái, hơi đau xót, tiểu đồ đệ một tay nuôi lớn, mình còn chưa từng đánh, liền bị người đoạt trước… Y quay đầu, hận hận trợn mắt nhìn Mai Nhược Tuyết một cái, cúi đầu kiểm tra chân Dung Vận.

Sự kiêu căng của Mai Nhược Tuyết nhất thời bị dập tắt, ấp úng nói: “Ta thấy hắn xông lại, không có ý tốt…”

Dung Vận đau đớn co quắp một chút, trong miệng đáng thương kêu: “Sư phụ, đau.”

Vừa nghe hai chữ “Sư phụ”, Mai Nhược Tuyết liền biết mình đã gây họa rồi, liền vội vàng nói: “Thương nhẹ, thương nhẹ, ta nhìn một chút.” Lúc cúi đầu sờ xương, nhân cơ hội đụng tay Trần Trí một cái, “Ta có cao nối xương, thoa lên ba năm ngày là khỏi.”

Dung Vận nhìn mu bàn tay Trần Trí bị đụng chạm, bật mạnh ngồi dậy, nhào vào trong ngực Trần Trí, khóc bù lu bù loa nói: “Sư phụ, đau!” Dành ra một cái tay đẩy Mai Nhược Tuyết sang một bên.

Mai Nhược Tuyết giữ vững eo, chính là không chịu động.

Trần Trí nhìn động tác nhỏ ngươi tới ta đi giữa hai người, bất đắc dĩ than thở: “Chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ chân một chút rồi nói sau.”

Lục Hợp trấn tọa lạc tại biên giới Hà Nam cùng Hồ Quảng, trong chu vi ba bốn dặm cũng không có những xóm khác. Trần Trí lại không muốn bại lộ bản lãnh ngày đi ngàn dặm của mình, không thể làm gì khác hơn là chọn một gian nhà dân ở lại.

Mai Nhược Tuyết bó thuốc cho Dung Vận, Dung Vận không chịu, rì rầm nhất quyết muốn Trần Trí động thủ.

Ở bên cạnh xem những hành động qua lại giữa hai người, càng xem càng cảm thấy không chỉ đơn giản là thầy trò như vậy. Dung Vận mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng mà, dự vào tiêu chuẩn của người phàm mà cân nhắc, mười bốn tuổi đã là tuổi thông hiểu việc đời.

Trần Trí đắp thuốc xong, đặt bản cố định, sang phòng bếp rửa tay, Mai Nhược Tuyết đi theo ngay sau lưng y, nói xa nói gần: “Hắn là đệ tử ký danh hay là đệ tử nhập thất của ngươi? Hình như vẫn chưa có nhập đạo?” Trong suy nghĩ của hắn, Trần Trí nếu là thần tiên, làm đệ tử của y, ít nhất hẳn là người của giới tu chân. Trừ phi là đệ tử ký danh.

Trần Trí không tỏ ý kiến nói: “Vốn cũng không có gì để dạy.”

Mai Nhược Tuyết cười híp mắt nói: “Ngươi nếu như không có thời gian dạy hắn, có thể giao cho ta.”

Trần Trí uyển chuyển từ chối: “Cũng không cần nhọc đến Cung chủ lo lắng.”

Mai Nhược Tuyết vội vàng lấy từ trong túi càn khôn ra một bó hoa mai tươi mới, bưng ở bên mặt: “Giữa ngươi và ta cần gì phải khách khí như vậy.”

“Loảng xoảng” một tiếng, buồng phía đông truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trần Trí vội vã trở về, chỉ thấy Dung Vận chật vật té nằm ở mép giường, đau đến môi trắng bệch.

“Làm sao lại ngã xuống thế?” Trần Trí lật đật ôm người trở về trên giường, kiểm tra xương đùi, cũng may bó chặt, không có sai vị trí.

Dung Vận nói: “Sư phụ lâu như vậy chưa trở về, con cho là sư phụ lại không nói gì mà rời đi.”

Trần Trí than thở nói: “Ta có chuyện phải làm, làm xong tự nhiên sẽ trở về.”

“Con biết.” Dung Vận nói, “Nhưng mà con làm sao có thể để cho sư phụ một mình đi vào nơi nguy hiểm chứ?”

Hắn nếu tìm tới Lục Hợp trấn, chắc hẳn đoán được nguyên nhân mình tới nơi này, Trần Trí cũng không giấu giếm, thuận miệng giải thích một chút tình hình trước mắt: “Ngươi làm sao một mình tới nơi này?”

Dung Vận nói: “Sư phụ đi như thế nào, con chính là đi thế đó.” Không đợi Trần Trí khiển trách, vội vàng bồi thêm một câu, “Người là sư phụ của con, con đương nhiên là phải bắt chước.”



Trần Trí nhẹ nhàng vỗ vỗ cái chân ngắn của hắn: “Học tốt lắm.”

Dung Vận đau đến mức nước mắt chảy vào trong bụng.

Sợ Tây Nam Vương đánh trở lại, bọn họ hơi nghỉ dưỡng sức một lúc, lần nữa lên đường.

Trần Trí đưa phần thưởng của Bắc Hà Thần Quân cho Mai Nhược Tuyết, định mỗi người một ngả, ai ngờ sau khi hắn nhận được đồ, vẫn theo sau như cũ, nói cho hay là: “Bảo vệ.”

Dung Vận lập tức nói: “Sư phụ của ta ta sẽ bảo vệ.” Sự tồn tại của Mai Nhược Tuyết, mang cho hắn cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có. Phượng Tam Cát cùng Đàm Thúc mặc dù qua lại rất gần với Trần Trí, nhưng là quan hệ bạn bè, không giống hắn, mặt lồ lộ ý đồ, còn thiếu nước viết rõ ra: Ta muốn cướp sư phụ của ngươi.

Hắn trời sinh bảo vệ đồ ăn chặt chẽ, nhất là Trần Trí cái đĩa thịt này, người khác ngửi một chút cũng phải liều mạng, huống chi người này lỗ mũi đã sắp vươn vào trong đĩa rồi.

Đối với địch ý của hắn, Mai Nhược Tuyết ngược lại không coi là gì.

Một người phàm, cho dù chiếm danh phận thầy trò, cũng nhất định là có duyên không có phận. Có thể giày vò thế nào? Chỉ ăn cơm ngủ nghỉ, cái gì cũng không làm, cũng có thể khiến đối phương buồn bực muốn chết.

Nghĩ tới đây, hắn lại trở nên độ lượng, ngồi trên kiệu cung nhân gánh, sóng vai tán gẫu cùng Trần Trí, Dung Vận.

Dung Vận chân bị thương, nhưng giữ vững không chịu ngồi kiệu Mai Nhược Tuyết cung cấp, Trần Trí không cưỡng lại được sự cố chấp của hắn, không thể làm gì khác hơn là hai người cùng cưỡi ngựa. Lúc này hắn đang tựa vào trong ngực sư phụ, hưởng thụ thời gian thân mật hiếm có, thấy Mai Nhược Tuyết lại gần, trong lòng chán ghét vô cùng, lập tức hướng về phía Trần Trí nũng nịu kêu đau.

Trần Trí bị huyên náo phát đau đầu, hận không được có người đến tách hai bọn họ ra ——

Một đám người đột nhiên từ trên cây nhảy xuống.

Nửa đường gặp hành thích, loại chuyện này đối với Trần Trí mà nói, đã thành bình thường như cơm bữa, khéo là, người tới vừa hay là người quen cũ.”Mai Hoa Sát” mặc dù phản bội Mai Số Cung, nhưng người vẫn là nhóm người kia, lối đánh vẫn là lối đánh cũ, quả thực rất quen mắt.

Nghĩ đến mình ở trong tổ chức “Mai Hoa Sát”, nhất định là một hộ cứng đầu tiếng tăm lừng lẫy.

Trần Trí còn chưa cảm khái xong, cung nhân của Mai Số Cung đã bắt sát thủ lại.

Mai Nhược Tuyết đem người giao cho Trần Trí, mặc y xử trí.

Trần Trí nhìn Dung Vận, Dung Vận nói thẳng giết. Đều không cần hỏi kẻ chủ mưu sau màn là ai, lúc này nơi đây, người muốn động thủ, ngoại trừ Tây Nam Vương ra không còn có thể là ai khác.

Mai Nhược Tuyết nói: ” ‘Mai Hoa Sát’ chính là phản đồ của môn phái, ta sẽ tự mình xử lý sạch sẽ.” Lập tức lệnh cho mấy cung nhân đi nhổ cỏ tận gốc.

Dung Vận nhìn thấy trọn vẹn, một trận nóng mắt.

Nghĩ đến mình bị một cước đá gãy xương, bây giờ còn phải dựa vào sự bảo vệ của đối phương, trong lòng ghen tị xấu hổ đồng thời nảy sinh, vạn phần khó chịu. Hắn trước đã quen dùng nũng nịu, giả bộ khóc để kéo sự chú ý của Trần Trí, sau khi phát hiện Trần Trí dần dần miễn dịch với những trò này, cũng bởi vì mười lần vẫn luôn có năm sáu lần được như ý mà chưa có hoàn toàn hồi tâm, nhưng sau khi thấy một mặt cường đại của Mai Nhược Tuyết, rốt cuộc ý thức được sự đáng xấu hổ của việc yếu thế, thay đổi tác phong lúc trước, trở nên kiên cường mà độc lập.

Vẫn cùng Trần Trí cưỡi ngựa như cũ, nhưng bản thân sống lưng thẳng tắp, cố gắng hết sức không dựa vào phía sau, thỉnh thoảng đụng phải chân, cũng không chịu kêu đau.

Cũng may năm ngày sau, chân hắn liền khỏi hẳn, Trần Trí phụng bồi hắn đi dạo một vòng ở hậu viện khách điếm, rất nhanh liền quen dùng chân đi bộ lại.

Lúc này, bọn họ đã tiến vào biên giới Hà Nam, chuẩn bị sáng sớm ngày mai tiến vào Nam Dương phủ.

Mai Nhược Tuyết mang rượu hoa mai cùng thức ăn đến tìm bọn họ uống rượu, đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày qua. Phàm là thời gian đến khách điếm còn sớm, hắn đều phải qua trò chuyện phong hoa tuyết nguyệt một chút.

Dẫu sao cũng là tu sĩ hơn trăm tuổi, học thức kiến giải đều rất bất phàm, cộng thêm hắn có lòng lấy lòng, kỳ văn dị sự tiện tay lấy, sau mấy lần, đúng là kéo gần lại quan hệ với Trần Trí. Ngay cả Dung Vận không thừa nhận cũng không được, so sánh với nhãn giới của đối phương, mình đích xác kém xa. Có điều, này không có nghĩa hắn sẽ chắp tay nhường sư phụ.

Mai Nhược Tuyết biết được nhiều đi chăng nữa, đó cũng là những thứ trời cao biển rộng, hắn chỉ cần biết sư phụ một người là đủ rồi.

Mai Nhược Tuyết thấy Dung Vận ngồi xuống, cố ý vỗ đầu một cái nói: “Xem trí nhớ của ta này, lại quên mang theo một cái ly.”

Dung Vận ung dung cười một tiếng, cổ tay lộn một cái, lòng bàn tay liền có thêm một ly rượu: “Ta tự mang theo.”

Mai Nhược Tuyết: “…”

Uống được một nửa, Trần Trí chạy đi bảo phòng bếp thêm đồ ăn, Mai Nhược Tuyết mượn say, nói thật mà như giả: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải gọi ta là sư công.”

Bàn tay Dung Vận nắm ly rượu hơi nắm chặt, dửng dưng nói: “Những người nói đến lúc sông cạn núi mòn, thiên địa hợp, mới dám rời xa Người, cũng đều chết khi núi vẫn là núi, đất vẫn là đất đấy thôi.”

Mai Nhược Tuyết ha ha cười to nói: “Ta cùng Trần tiên hữu không giống vậy, chúng ta nếu nói là sông cạn núi mòn, thiên địa hợp, mới dám rời xa Người, liền có thể sông cạn núi mòn, thiên địa hợp…”

“Các ngươi đang nói gì thế?” Trần Trí đột nhiên xen vào.

Dung Vận ngước mắt, rất muốn khóc vọt tới trong ngực y tố cáo, nói rằng Mai Nhược Tuyết ý đồ bất chính, nhưng khi khóe mắt quét qua ánh mắt tự tin của Mai Nhược Tuyết, lập tức nhịn được manh động: “Mai Cung chủ nói hắn đi ra ngoài lâu như vậy rồi, có chút nhớ nhung công việc trong cung, nhưng mà lo lắng sư phụ cùng con hai người lên đường không an toàn, đang ở vào tình thế khó xử.”

Mai Nhược Tuyết không ngờ hắn sẽ nói dối không chớp mắt như vậy, lại không tiện phơi bày, cười khan nói: “Đương nhiên là an toàn của Trần tiên hữu quan trọng hơn.”

Trần Trí vội nói: “Nơi này là địa giới Hà Nam, Tây Nam Vương không với tay tới được, đã hết sức an toàn, Mai Cung chủ có chuyện cứ yên tâm.”

Mai Nhược Tuyết bưng hoa mai, sâu kín nói: “Chẳng lẽ Trần tiên hữu đối với ta, không có chút gì lưu luyến sao?”

Trần Trí có chút lúng túng, ngượng ngùng nhìn Dung Vận một cái.

Dung Vận đứng lên, thấp giọng nói: “Sư phụ, con uống nhiều rồi, có chút choáng váng đầu, xin về trước nghỉ ngơi.”

Trần Trí chỉ mong hắn đi, dễ nói rõ ràng với Mai Nhược Tuyết, lập tức gật gật đầu.

Nhìn dáng vẻ y vội vàng, Dung Vận trong lòng vừa tức giận lại vừa khổ sở, tại chỗ liền muốn đổi ý, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của Mai Nhược Tuyết, lại tỉnh táo mấy phần. Mấy ngày này, những hành động qua lại giữa Mai Nhược Tuyết cùng Trần Trí, hắn đều thấy ở trong mắt, rõ ràng cho thấy Mai Nhược Tuyết một mình nhiệt tình, trong thời gian ngắn, sẽ không có gì thay đổi. Cho dù có xảy ra thay đổi gì, Trần Trí là sư phụ của mình, vẫn luôn có biện pháp đoạt người lại.

Sau khi hắn đi, Trần Trí nói với Mai Nhược Tuyết mặt đầy mong đợi: “Đoạn đường này, Mai Cung chủ giúp ta rất nhiều, đại ân không lời nào cám ơn hết được, ngày sau Mai Cung chủ nếu có việc có thể nhờ đến ta, kính xin nói thẳng.”

Mai Nhược Tuyết ấp hoa mai lên trước ngực, u oán nói: “Ngươi cần gì phải khách khí như vậy? Tâm ý của ta, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?”

Công khai ám chỉ cũng nghe không hiểu, Trần Trí không thể làm gì khác hơn là nói thẳng: “Là ta không có phúc.”

Mai Nhược Tuyết run rẩy môi: “Ta chỗ nào không tốt?”

Trần Trí có thể nói gì đây, nói gì cũng sai, chỉ có thể yên lặng.

Thái độ này so với việc quở trách hắn chỗ nào không tốt càng gây tổn thương hơn.

Bởi vì, không có lời gì có thể nói.

Mai Nhược Tuyết một mình diễn một hồi hí nội tâm thê lương, đột nhiên nói: “Ngươi ban đầu nói giới thiệu cho ta một đạo lữ! Ngươi bây giờ giới thiệu cho ta một người đi.”

“Cái này, ta không biết ngươi có điều kiện gì…” Đời người lần đầu làm bà mai, Trần Trí rất mê mang.

“Cũng là thần tiên giống như ngươi vậy!”

“… Được.” Trần Trí trong đầu thay phiên thoáng qua khuôn mặt của Giai Vô, Đàm Thúc, tiên đồng cùng Phượng Tam Cát, bất đắc dĩ đồng ý sắp xếp một lần gặp mặt, còn về được hay không được, phải xem duyên phận của bọn họ rồi.

Nhận được lời hứa chính xác, Mai Nhược Tuyết ngay đêm đó rời đi.

Dung Vận vốn là còn muốn hỏi dò nội dung nói chuyện sau đó của bọn họ, thấy vậy vui mừng đến mức gì cũng không cần hỏi, ân cần hỏi han, quan tâm chu toàn Trần Trí đến mức gần như cung phụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.