[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 58: Chương 58: Tuyệt thế chi niệm (8)




Dịch: Phong Bụi

“Kinh thành là đế đô, nghe nói phồn vinh không thua gì Giang Nam. Sư phụ mang con mở mang tầm mắt đi.”

Sau khi Mai Nhược Tuyết đi, cuộc sống của Trần Trí và Dung Vận mới có thể trở về bình thường. Ăn ở đi lại không nói, hương hoa mai như bóng với hình kia cũng dần dần tiêu tán. Dung Vận cả người thoải mái hơn, đối với địch nhân không đánh mà hàng khoan dung tặng một bó hoa cúc nhỏ: “Mai Cung chủ đi vội vàng, không biết có phải gặp chuyện gì hay không. Con không giúp được gì, chỉ có thể từ xa chúc hắn lên đường thuận lợi.” Tốt nhất là thuận gió bay xa ngàn vạn dặm, vĩnh viễn không nhìn thấy.

Trần Trí sao có thể không nhìn ra lòng dạ nhỏ mọn của hắn, cũng lười nói, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền giục ngựa vào Nam Dương.

Mới vừa vào thành, cửa thành liền nhảy ra hai binh giáp đen, hành lễ ngay trước mặt mọi người, khiến xung quanh kinh sợ đến mức tất cả tiếng huyên náo đều ngừng lại.

Dung Vận phản ứng cực nhanh, kéo người qua ngõ hẻm một bên, những người khác thấy vậy, biết là chuyện cơ mật, sợ rước họa vào thân, không dám nhìn lâu.

Binh giáp đen nói rõ ý đồ. Thì ra sau khi Dung Vận phát hiện Trần Trí không từ mà biệt, làm bộ không để ở trong lòng, chờ Vương Vi Hỷ buông lỏng cảnh giác, hắn làm y dạng để thư lại đi khỏi. Vương Vi Hỷ ngược lại trấn tĩnh hơn so với hắn, bố trí theo dõi ở hai khu vực Nam Dương, Nhĩ Ninh, chờ bọn họ trở về, lập tức đưa về kinh thành.

Dung Vận tự biết có lỗi, rất phối hợp, đi đường suốt đêm.

Trên đường, hắn tranh thủ bớt chút thời gian viết thư cho Đàm Thúc, một mặt là dặn Đàm Thúc đề phòng Tây Nam Vương, một mặt cũng tiết lộ tiến triển mới. Ban đầu Trần Trí nói nhất thống thiên hạ, hắn còn cảm thấy là chuyện viển vông, không ngờ ngắn ngủi mấy năm, cái lý tưởng này đã không còn là xa cuối chân trời.

Sau khi Thôi Yên mất tích, hoàng cung trong kinh thành chính là một tòa thành trống không, chớ nói tam cung lục viện, ngay cả cung nhân cũng chỉ có mấy người tạm thời cho đòi tới quét dọn vệ sinh, buồn tẻ vô cùng. Cho nên, lúc Trần Trí cùng Dung Vận đến kinh thành, được an bài vào ở trong phủ đệ của Vương Vi Hỷ.

Hôm nay Vương Vi Hỷ cũng giống Dương Trọng Cử ngày xưa vậy, chức quan là Thái úy, nhưng quyền bính trong tay chỉ có hơn chớ không kém. Nhưng chỗ ở của ông ta, vẫn là tòa phủ năm đó Thôi Yên ban cho kia.

Bởi vì đi ra ngoài một thời gian, tích trữ không ít công vụ trong triều, Vương Vi Hỷ vẫn còn đi loanh quanh ở trong nha môn, đặc biệt bảo tổng quản sắp xếp cho bọn họ. Tổng quản vốn là an bài hai viện, nhưng Dung Vận nhất quyết ở cùng Trần Trí, hai người hành lý cũng không nhiều, phòng cực lớn, dời đến cùng một nơi, còn tỏ ra vắng vẻ.

Trần Trí cảm thấy không đúng: “Cho dù ở cùng một viện, cũng có buồng đông tây, cần gì phải chen chúc ở một nơi?”

Dung Vận có lý chẳng sợ: “Con và Vương Vi Hỷ là mới quen, sư phụ cùng ông ta lại có mối hận diệt triều, tính ra, quan hệ của chúng ta với ông ấy được coi như là nửa xa lạ nửa đối địch… Ờ còn, dựa vào quan hệ giữa Giang Nam cùng Yến triều, đối nghịch vẫn là nhiều hơn chút. Cho dù ông ta tin con là con trai của Thôi Yên, nhưng hiện nay nắm đại quyền, khó bảo toàn sẽ không nảy sinh dị tâm, đề phòng một chút vẫn là hơn, chúng ta ở cùng một chỗ, gặp phải chuyện gì, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Mặc dù hắn nói có lý có lẽ, Trần Trí cũng hết sức đồng ý, nhưng trong lòng cảm thấy lý do này tất nhiên không phải lý do chủ yếu nhất.

Trải qua sự so sánh với Mai Nhược Tuyết, Dung Vận không chịu cúi đầu nũng nịu, tự nhiên sẽ không thừa nhận mình không bỏ được sư phụ, muốn thân cận sư phụ, miệng cứ nhất quyết nói mình chỉ là vô tư lo lắng đại cục như vậy.

Trần Trí cũng không phải thật sự muốn hắn nói trắng ra, thuận miệng sỉ vả mấy câu, cũng bỏ qua.

Hơi nghỉ ngơi một hồi, Dung Vận liền không kiềm chế được: “Kinh thành là đế đô, nghe nói phồn vinh không thua gì Giang Nam. Sư phụ mang con mở mang tầm mắt đi.”

Hắn cái tuổi này, chính là tuổi ham chơi, Trần Trí tất nhiên sẽ không o ép, cộng thêm bản thân đối với kinh thành cũng có mấy phần hoài niệm, liền đeo mặt nạ lên cùng hắn đi ra ngoài.

Phố vẫn là con phố đó, thành thị vẫn là thành thị đó, ngay cả mùi thơm thức ăn cũng tương tự với mùi thơm trong trí nhớ. Chẳng qua là trở lại chốn cũ, cảnh còn người mất, tâm trạng thay đổi thật lớn. Thời điểm đó Trần Trí còn tràn đầy nhiệt tình đối với nhiệm vụ của Hoàng Thiên Nha, tràn đầy kỳ vọng u mê đối với tương lai, hôm nay còn sót lại chỉ là mệt mỏi cùng mê mang của mấy đời luân hồi, nhân quả tuần hoàn.

Dung Vận đi theo phía sau Trần Trí, ban đầu còn chú ý nhìn ngắm những đồ vật chưa từng nhìn thấy ở Giang Nam, sau lại phát hiện Trần Trí không tập trung, liền mất hứng thú, lặng lẽ từ phía sau y đi về phía trước. Mắt thấy một chiếc xe ngựa đối diện lái tới, Trần Trí không né không tránh, vội vàng tiến lên một bước, ôm eo y kéo người tránh ra.

“Sư phụ, Người đang suy nghĩ gì vậy?” Dung Vận cau mày, giọng mang ý trách cứ, trong lúc nhất thời, quan hệ hai người dường như hoán đổi.

Trần Trí nói: “Đang nghĩ về quá khứ và tương lai.”

Quá khứ của sư phụ không có mình.

Tương lai của sư phụ không biết có mình hay không.

Điều hắn có thể nắm chắc chỉ có hiện tại, nhưng lại không ở trong điều sư phụ suy nghĩ…

Dung Vận ngẫm nghĩ ngẫm nghĩ, nội tâm không khỏi nảy sinh nóng nảy cùng u oán.

Xe ngựa mới rồi thiếu chút nữa đụng nhau với Trần Trí đột nhiên dừng lại ở trước mặt, một người đàn bà lớn tuổi dưới sự dìu đỡ của người hầu đi nhanh như bay, xông lại: “Có phải… Có phải cố nhân chăng?”

Bốn phía nhiều người, Dung Vận vốn cũng không phát hiện bà đang nói chuyện với bọn họ, cho đến khi người nọ đến gần bên Trần Trí.

Dung Vận theo bản năng giấu Trần Trí về sau lưng.

Trần Trí lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn bà kia: “Âm Sơn Công phu nhân?”

Âm Sơn Công phu nhân kích động nói: “Quả nhiên là bệ… Vương gia.”

Dung Vận ghen tỵ hỏi: “Sư phụ còn có tước hiệu tên là ‘Bệ’ sao?”

Trần Trí tức giận gõ đầu hắn, hỏi Âm Sơn Công phu nhân: “Âm Sơn Công khỏe không?”

” Khỏe, mà cũng không khỏe.” Bà cúi đầu lau nước mắt, “Chính là nhớ ngài. Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn thỉnh thoảng nhắc tới ngài. Nói năm đó không có chăm sóc ngài tốt, để cho ngài chịu ủy khuất.”

Trần Trí mang mặt nạ, vẫn bị bà vừa nhìn liền nhận ra, có thể thấy hai vợ chồng bọn họ hai quả thực là chưa từng một ngày quên y. Y trong lòng cảm động, thuận thế đồng ý lời mời đến nhà đối phương.

Dung Vận cũng không phản đối. Nếu sư phụ không thể quên được quá khứ, vậy hắn phải cố gắng tham dự vào trong đó thôi.

Âm Sơn Công phu nhân ngoại trừ tóc trở nên bạc trắng, nếp nhăn trở nên nhiều thêm, cũng không có thay đổi gì quá lớn, Trần Trí liền suy ra cho là Âm Sơn Công cũng không khác trước kia nhiều lắm, cho đến khi gặp mặt, lại có chút không dám nhận.

Khuôn mặt vốn tròn vo, mập mạp nay đã gầy thành miếng xỏ giày, nếp nhăn trên mặt từng lớp từng lớp, đều có thể làm thành cái bánh chẻo rồi.

Trần Trí kinh ngạc hỏi: “Khẩu vị không tốt sao?”

Âm Sơn Công phu nhân nói: “Trước kia một ngày năm bữa, bây giờ một ngày sáu bữa, bữa nào cũng ăn thịt, vẫn không béo ra.”

Âm Sơn Công ngây người như phỗng nhìn chằm chằm Trần Trí hồi lâu, nói với phu nhân: “Phu nhân… Bệ hạ trở lại thăm ta rồi.”

Lúc này Trần Trí đã lấy mặt nạ xuống, cho nên biểu cảm trên mặt hết sức sinh động: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Âm Sơn Công đột nhiên “thụp” một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ! Người tuần đầu không trở lại, Trùng Dương không trở lại, tại sao bây giờ lại trở lại. Ta chưa chuẩn bị gì cả mà! Ngay cả một bó hương tốt cũng không có! Tiền vàng bạc ngày thường đốt kia cũng không biết ngài đã nhận được chưa. Bây giờ chiến tranh loạn lạc, đồ khắp nơi đều đắt, không biết địa phủ có bị ảnh hưởng không. Ngài muốn ăn cái gì? Ta buổi tối liền đốt cho ngài.”

Phu nhân quả thực không nhìn nổi, đá ông ta một cái: “Trời còn chưa tối mà. Nói bậy cái gì!”

Âm Sơn Công bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên bò dậy chạy.

Trần Trí, Âm Sơn Công phu nhân: “…”

Dung Vận không nhịn được bật cười. Trong những người sư phụ biết, có người này là đáng yêu nhất.

Âm Sơn Công phu nhân sau giải thích với Trần Trí ông ta không phải sợ ma, có thể là vui mừng quá, nhất thời không tiếp nhận nổi thực tế.

Còn đang nói, Âm Sơn Công lại trở về bên người Trần Trí, “bụp” một tiếng mở ô ra, run lẩy bẩy nói với Trần Trí: “Bệ hạ cẩn thận, đừng để nắng chiếu tan.”

Trần Trí: “…” Y cũng không phải là người tuyết.

Trần Trí cùng Âm Sơn Công phu nhân khuyên can mãi, cuối cùng mới thuyết phục được Âm Sơn Công tin tưởng, đứng đây là hai người, mà không phải là hai hồn ma.

Biết Trần Trí không có chết, Âm Sơn Công lập tức bộc phát, vỗ bàn chất vấn Trần Trí vì sao đã nhiều năm như vậy, tin tức hoàn toàn không có, một chút tin tức đều không truyền về.

Trần Trí cũng rất lúng túng. Ở trong suy nghĩ của y, Trần Ứng Khác người này hẳn nên chết từ lâu, nếu không phải lót đường cho Dung Vận, mình cũng sẽ không dùng cái thân phận này lần nữa để trở về. Không thể làm gì khác hơn là ném tội lỗi cho sư môn của mình.

Đạo môn luôn có mấy quy củ kỳ kỳ quái quái, Âm Sơn Công cũng không tiện truy hỏi, lại nhìn về phía Dung Vận. Mới vừa gặp mặt, ông ta khắp tâm trí đều là Trần Trí, khuôn mặt bên cạnh vội vã nhìn lướt qua, liền ngầm thừa nhận là Thôi Yên, lúc này mới nhìn ra sự khác nhau giữa hai người.

Trần Trí đem lời lừa bịp Vương Vi Hỷ lại lấy ra lừa bịp một lần nữa.

Âm Sơn Công trầm mặc hồi lâu, nói: “Bệ hạ phải cẩn thận Vương Vi Hỷ.”

Trần Trí cảm thấy ông mở miệng một cái lại một tiếng Bệ hạ làm cho y không được tự nhiên, rõ ràng sau đó đã sửa cách gọi là Vương gia rồi, không biết tại sao lại sửa lại trở lại.

Âm Sơn Công không thể làm gì khác hơn là sửa lời theo ý y nói: “Sau khi Vương gia cùng Bệ hạ mất tích, các thế gia lâu đời trong kinh thành liền chuẩn bị tạo phản, mặc dù bị binh giáp đen trấn áp, nhưng mà những năm gần đây, thế lực này cho tới bây giờ chưa từng ngừng lại.”

Trần Trí nói: “Làm khó Vương Vi Hỷ nhiều năm như vậy vẫn giữ lòng trung.”

Âm Sơn Công nói: “Ông ta là không thể không trung thành ấy chứ. Nhiều năm như vậy, ông ta nhiều lần muốn điều chỉnh lại binh giáp đen, luôn chấm dứt trong thất bại. Binh giáp đen từ chiêu mộ, huấn luyện đến thăng chức, đều có riêng một bộ quy tắc của họ. Vương Vi Hỷ căn bản không chen vào được. Nếu không phải mượn hình tượng trung thành với Thôi Yên cùng Yến triều, căn bản không thể dùng binh giáp đen thuận lợi đến như vậy.”

“Ý ông là, ông ta cũng có tính toán riêng mình?” Nếu là như vậy, Dung Vận liền nguy hiểm rồi.

Âm Sơn Công nói: “Trước kia có lẽ có, mấy năm gần đây ngược lại tốt hơn rồi, nghĩ hẳn cũng là giày vò đủ rồi, giày vò không ra lợi ích gì, một mực buồn rầu rằng Bệ hạ không trở lại, Yến triều giang sơn biết để cho ai. Có thể nói, sự xuất hiện của Dung Vận đã giải quyết được lo lắng lớn nhất của ông ta.”

Như vậy thì tốt.

Trần Trí yên lòng.

Âm Sơn Công đột nhiên nói: “Vương gia chưa từng nghĩ… Lần nữa…”

Trần Trí “suỵt” một tiếng, ngăn cản lời tiếp theo ông ta muốn nói. Bắt đầu từ lúc Âm Sơn Công đột nhiên lại gọi y là Bệ hạ, liền nhận ra được lòng khôi phục Trần triều của ông ta đã nhen nhóm trở lại, thế nhưng chuyện tới bây giờ, mình tuyệt đối không thể để ông ta một tí chút hy vọng gì được.

Âm Sơn Công đã sớm đoán được kết quả này, buồn bã thở dài, nhìn Dung Vận nói: “Thôi, hắn là đồ đệ của Người, cũng coi là… kế thừa và duy trì vậy.” Người trung thành với Trần triều mấy thập niên, đến lúc này, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Âm Sơn Công phu nhân chuẩn bị một bữa ăn trưa phong phú, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, gần chạng vạng tối mới tận hứng.

Vương Vi Hỷ phái người tới thúc giục bọn họ trở về phủ, Âm Sơn Công tiễn người tới cửa, trước khi chia tay, ông ta đột nhiên nói câu không liên quan gì đến nhau: “Vương Vi Hỷ có hai cô con gái, là bảo bối trong lòng ông ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.