Dịch: Phong Bụi
“Con không còn là người quan trọng nhất trong trong tâm khảm sư phụ nữa rồi.”
Vương Vi Hỷ từ nha môn trở lại, mới vừa thay quần áo khác, liền thấy Trần Trí cùng Dung Vận từ bên ngoài đi vào, vội vàng ra cửa chào đón: “Vương gia.” Dư quang khóe mắt liếc qua Dung Vận, dừng lại một chút, mới chậm rãi nói, “Dung công tử.” Trước sau không quá thời gian thở một cái, nhưng đã là hai thái độ khác nhau.
Dung Vận rất thờ ơ đứng ở sau lưng Trần Trí, hướng về phía Vương Vi Hỷ toét miệng cười một tiếng, răng trắng lạnh lẽo.
Cùng một khuôn mặt, bối phận bất đồng. Vương Vi Hỷ tỏ vẻ trưởng bối, không giống trước kia răm rắp nghe lệnh Thôi Yên, quay mặt chỗ khác không nhìn hắn, chỉ nói chuyện cùng Trần Trí.
Trần Trí giảng hòa, nói trên đường đã dạy dỗ Dung Vận rồi, nói hành động này của hắn quả thực lỗ mãng.
Vương Vi Hỷ lập tức mang một đống đạo lý ra giảng giải.
Dung Vận còn cười, Trần Trí liền nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng nói: “Chẳng khác gì tính tình phụ thân. Hồi trước Bệ hạ cũng rất độc đoán.”
… Ha. Vương Vi Hỷ còn có thể nói gì.
Trần Trí đổi đề tài câu chuyện, nói về chuyện ở Lục Hợp trấn.
Nghe nói Mai Nhược Tuyết xuất thủ tương trợ, Vương Vi Hỷ ngẩn người: “Không ngờ Vương gia lại biết Mai Cung chủ.” Mặc dù Mai Nhược Tuyết tại tu chân giới địa vị bình thường, nhưng mà trong mắt người phàm, đó cũng là một nhân vật có thể một bước lên trời, cao cao tại thượng, thần bí khó lường, có quan hệ cùng hắn, đó là tương đối đáng nể.
Trần Trí nghe lời nói của ông ta để lộ ra sự quen thuộc như có như không, liền nói: “Ồ, Vương đại nhân cũng quen biết?”
Vương Vi Hỷ kiêu ngạo nói: “Không khéo là sư phụ của đứa con gái lớn không ra hồn kia của ta.”
Tuy nói khi cha mẹ khiêm tốn đều thích chê bai mình con, nhưng lúc này lôi ra một sư phụ Mai Nhược Tuyết, ý kia liền khác biệt: Hoặc là ám chỉ sư phụ cùng con gái đều không ra hồn, hoặc là ám chỉ sư phụ dạy không được giỏi. Hai mươi năm vẫn chưa buông tha người ta, cẩn thận trong lời nói và hành vi như quân sư, cũng có thời điểm cân nhắc không chu toàn.
Trần Trí âm thầm tiếc cho.
Thấy y không có thuận thế tiếp lời, Vương Vi Hỷ có chút bất ngờ: “Có điều hai ngày trước nó trở lại thăm người thân, đang ở trong phủ chơi đùa cùng em gái, tối nay ta xếp đặt tiệc tẩy trần, các người một người là trưởng bối, một người là hậu nhân của Bệ hạ, đều không phải là người ngoài, không cần tránh hiềm nghi, liền để cho chúng nó ngồi cùng đi.”
Trần Trí lúc này ngược lại có chút ngẫm ra ý tứ trong câu nói sau cùng kia của Âm Sơn Công.
Có con gái mới lớn…
Vương Vi Hỷ, Vương thị nữ.
Nói là tiệc tẩy trần, Vương Vi Hỷ làm lại như tiệc nhà vậy, hết sức tùy ý.
Đời trước có Thôi Yên, Trần Trí không chịu dùng đầu óc lắm, sau đó chịu thiệt hại lớn, đời này y rút kinh nghiệm xương máu, lúc nên suy nghĩ vấn đề vẫn sẽ suy nghĩ một chút. Ví dụ như bây giờ, bất kể Vương Vi Hỷ nhìn qua hòa ái dễ thân cận đến mức nào, dựa vào hành động thực tế mà nói, thái độ đối đãi với Dung Vận quả thực không được tốt lắm. Người bình thường nghênh đón tiểu chủ nhân về, những điều khác không nói, một nghi thức giới thiệu trọng thể vẫn nên có, quyết định danh phận, sau này nói chuyện mới có khí phách. Thế nhưng đãi ngộ hiện tại của Dung Vận giống như là con riêng nhặt được, giấu giấu giếm giếm, không cho gặp người không nói, ngay cả bữa cơm cũng không trang trọng bằng ăn ở quán, cái này thì rất có vấn đề.
Vương Vi Hỷ khách khí mời người ngồi vào chỗ.
Ông ta ngồi chủ tọa, Trần Trí cùng Dung Vận cùng ngồi bên trái, bên phải hai cái vị trí trống, ngồi cuối là mấy vị quan lại, đến khi bọn họ chào hỏi, mới nhớ lại là các vị quan lớn tuổi ở các bộ.
“Mấy chục năm không gặp Vương gia, phong thái Vương gia vẫn như xưa.” Những quan lại hôm nay tới đều là phe cánh của Vương Vi Hỷ, biết nội tình, biểu hiện đối với Dung Vận cùng Trần Trí đều rất tự nhiên.
Mấy ly rượu xuống bụng, Vương Vi Hỷ rốt cuộc mời hai cô con gái bảo bối đi ra.
Thái độ lấp lấp liếm liếm này, rất nói rõ vấn đề.
Trần Trí mặc dù hy vọng Dung Vận lấy vợ sinh con, đi lên con đường thiên mệnh, nhưng thái độ của Vương Vi Hỷ làm y không thích, không thể không đánh giá lại hai vị Vương thị nữ lần nữa, nếu không phải lương duyên, y không nỡ lòng dâng cây cải trắng nộn mình gian nan vất vả nuôi lớn cho hai nàng.
Người chưa đến, hương đã đến trước.
Mùi hoa mai như có như không, quả là rất đúng với thân phận học trò của Mai Nhược Tuyết.
Vốn chán ghét Mai Nhược Tuyết, Dung Vận ngửi được mùi thơm, trong lòng chỉ có một ý niệm —— âm hồn không tiêu tan. Hắn mắt lạnh nhìn xem thần sắc mừng rỡ mong đợi của đám người Vương Vi Hỷ, như muốn nôn mửa. Đối với hắn mà nói, nhận giặc làm cha không có gì, danh tiếng hư vô mờ mịt đổi lấy lợi ích hết sức thật chất, nhưng mà, muốn một người xa lạ không có quan hệ gì với nhau chen vào trong cuộc đời của hắn, cho dù chỉ là cọ qua, cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Trước khi Vương thị nữ vào cửa, trong đầu hắn đã suy nghĩ đủ mọi cách từ chối, nhưng mà đối phương vừa vào cửa, sắc mặt lập tức liền biến, theo bản năng quay sang nhìn Trần Trí ——
Biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ đến không cách nào che giấu một khắc kia của y, giống như một lưỡi dao sắc bén, bất ngờ không kịp đề phòng đâm vào trái tim không chút phòng bị, lập tức máu tươi đầm đìa.
Trần Trí cũng không biết Dung Vận đang nhìn mình, lúc đệ nhất Vương thị nữ đi vào, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng có chuẩn bị tâm lý. Dẫu sao, nữ học trò của Mai Nhược Tuyết y chỉ biết một người ——trong đại hội Hàng Châu, cô nương trông tựa như Tú Ngưng đó, có chút mong đợi cũng không kỳ quái. Nhưng người chân chính làm y khiếp sợ là người phía sau đó —— Tú Ngưng.
Không phải trông tựa như, mà chính là Tú Ngưng.
Huyết dịch cả người sôi trào chảy ngược, trên người lúc lạnh lúc nóng, đầu óc chợt tỉnh chợt mê, nhưng niềm vui sướng đã lâu mới có giống như pháo bông trong đêm tối, bỗng nhiên nở rộ, sáng lạng cực kỳ.
“Sư phụ.” Một giọng âm trầm vang lên ở bên tai.
Trần Trí bỗng nhiên quay đầu, mặt đầy kích động cùng hưng phấn không kịp thu lại. Muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo tuyên bố cô nương khuôn mặt tròn trịa, mắt tròn xinh đẹp kia chính là Tú Ngưng, Tú Ngưng của Trần gia, Tú Ngưng của y. Bọn họ trải qua sinh ly tử biệt, trải qua luân hồi chuyển thế, rốt cuộc đã gặp lại.
Nhưng hàn độ trong mắt Dung Vận làm đông tỉnh đầu óc nóng đến không tỉnh táo của y.
Rốt cuộc nhớ ra, nơi này là Thái úy phủ, nhà họ Vương. Cô gái phía sau kia là Vương thị nữ. Mà y thì sao, hiển nhiên không phải con ruột của Vương Vi Hỷ.
Sự thất thố của Trần Trí đã lọt trọn vẹn vào trong mắt Vương Vi Hỷ, trong lòng nghi hoặc, nhưng kềm chế không nói, chỉ gọi hai cô con gái tới bên người, từng bước từng bước giới thiệu. Cô lớn tên Sơ Chiếu, cô nhỏ gọi là Thư Quang, lấy chữ trong “Kỳ thủy lai dã, diệu hồ nhược bạch nhật sơ xuất chiếu ốc lương; kỳ thiểu tiến dã, kiểu nhược minh nguyệt thư kỳ quang” của《 Thần Nữ phú 》.
Vương Thư Quang.
Trần Trí cảm thấy cái tên này khó nghe vô cùng. Thư Quang, Thư Quang, không phải là thua sạch sao? Nào có ôn uyển dễ nghe như Tú Ngưng. (Thư Quang đồng âm với thua sạch shuguang)
Những quan lại khác ở bên cạnh còn không ngừng khen tên rất hay.
Vương thị nữ vừa ngồi xuống, người sáng suốt đều biết là ý gì, có điều Vương Vi Hỷ tự mình điểm gọi khách tới, liền đã có chuẩn bị. Ông ta mời nhiều quan viên đến dự như vậy, tự nhiên có thành phần thuyết khách. Quả nhiên, sau khi nói đông nói tây một hồi phong hoa tuyết nguyệt, rốt cuộc có quan viên hỏi tới hôn sự của hai vị Vương thị nữ.
Vương Vi Hỷ cười ha ha một tiếng: “Những năm này Sơ Chiếu ở bên ngoài học nghệ, ngược lại là trì hoãn.”
Sơ Chiếu chợt nói: “Cha, con kỹ thuật chưa thành, không thể xuất sư, qua mấy ngày, vẫn phải trở về sư môn.”
Vương Vi Hỷ ngẩn người. Ông ta có ý cho con gái lớn liên hôn cùng Dung Vận, trước kia cũng đề cập tới, nàng lúc đó đã đồng ý, chẳng biết tại sao bỗng nhiên đổi ý.
Lập tức có quan viên nói: “Con trai lớn phải lấy vợ, con gái lớn phải lấy chồng. Chỉ cần bên nhà nam đồng ý, sau khi cưới cũng có thể tiếp tục tu tập.”
Những người khác cũng gật đầu nói phải.
Có người còn hỏi Dung Vận: “Không biết Dung công tử thấy đợi phu nhân sau khi cưới tiếp tục tu học thế nào?”
Dung Vận lạnh nhạt nói: “Xuất giá tòng phu, nào có đạo lý sau khi thành thân còn chạy ngược chạy xuôi.”
Đây là cự tuyệt ngay ngoài sáng.
Những quan lại khác một thời không nói.
Sơ Chiếu thấy sắc mặt phụ thân khó coi, lại nói: “Tu đạo không bờ bến, con chọn con đường này, cũng sẽ không nửa đường từ bỏ. Có điều, lựa chọn của con không có lý nào lại để cho em gái chờ cùng con. Em ấy tuổi tác không còn nhỏ nữa, nếu như gặp phải người thích hợp, quyết định trước cũng không tệ.”
Vương Vi Hỷ rất nhanh kịp phản ứng lại, thấy Thư Quang đầu đẹp hơi rũ, mắt hạnh ngậm thẹn thùng, sao còn không hiểu, thuận theo nói: “Bàn tới, Thư Quang cùng Dung Vận ngược lại là tuổi tác xấp xỉ nhau.”
Những người khác rối rít phụ họa, chỉ có Trần Trí cùng Dung Vận giữ yên lặng.
Vương Vi Hỷ nhìn về phía Trần Trí: “Vương gia vì sao không nói lời nào?”
Trần Trí cười khổ.
Tú Ngưng cùng Yến Bắc Kiêu.
Suy nghĩ một chút đều cảm thấy quái dị, còn có thể nói gì?
Nhưng, một người là em gái toàn tâm yêu mến, một người là học trò một tay nuôi lớn, nếu là tụ lại với nhau…
Lý trí không moi ra được tật xấu nào, thế nhưng trong tình cảm, cảm giác quái dị làm người ta không thoải mái kia từ đầu đến cuối vẫy không đi.
Vương Vi Hỷ còn ánh mắt nóng bỏng chờ câu trả lời, y không thể làm gì khác hơn là nói: “Không thắng được men say, đầu có chút choáng váng.”
Thấy y không tiếp cánh tay mình đưa ra, Vương Vi Hỷ có chút không vui. Ở trong mắt ông ta, hai cô con gái đều là tuyệt đại giai nhân chỉ có ở trên trời không có ở trần gian, đối phương lại đối xử lạnh lùng, gần như là tội lỗi thập ác bất xá.”Đã như vậy, Vương gia không bằng về nghỉ ngơi trước.” Quay lại nói với Dung Vận, “Nào, Dung công tử, ta kính ngươi một ly.”
Dung Vận “mắt say mông lung” cầm ly rượu lên, còn chưa uống, “bùm” một tiếng liền ngã quỵ ở trên bàn.
Những người khác: “…” Mới vừa rõ ràng còn ngồi ngay ngắn, chớp mắt đã gục, cái này gọi là uống say sao? Cái này gọi là bị đập ngất ấy chứ? Coi bọn họ đều mù cả sao? Đáng hận là, là người đều có thể nhìn ra Dung Vận đang giả bộ say, thế nhưng vẫn không thể vạch trần, ức muốn chết!
Trần Trí phối hợp diễn xuất của hắn, nói liên tục tửu lượng không tốt, cùng người làm đỡ hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Người làm vừa đi, vừa đóng cửa, Dung Vận liền sinh long hoạt hổ bật nhảy lên.
Trần Trí nhìn hắn một cái, xoay người muốn trở về phòng của mình suy ngẫm, bị Dung Vận ôm lấy.
“Sư phụ.” Hắn vùi đầu ở trên bả vai Trần Trí.
Trần Trí nói: “Không phải say sao?”
“Không phải say, mà là tan nát.”
“Tan nát?”
“Tan nát cõi lòng.” Dung Vận nói, “Con không còn là người quan trọng nhất trong trong tâm khảm sư phụ nữa rồi.”
A, bị nhìn ra rồi —— nếu như nói ra cái ý nghĩ này, tên nhóc sau lưng đại khái có thể giở trò “mượn rượu giả điên” được rồi. Trần Trí nói: “Đừng có suy nghĩ bậy bạ.”
“Sư phụ cứ nhìn Vương Thư Quang đó mãi.”
Trần Trí: “…” Sự thật đều ở ngay trước mắt, không thể nào giải thích.
Yên lặng như băng, cóng đến mức Dung Vận nói chuyện đều có chút run run: “Sư phụ… Sư phụ, Người có phải vừa ý nàng rồi hay không?”
“Nói rồi đừng có suy nghĩ bậy bạ.” Lần này là thật sự suy nghĩ bậy bạ. Dù Tú Ngưng đã trở thành Vương Thư Quang, ở trong lòng y, cũng vĩnh viễn là em gái, là người thân.
Giọng nói kiên định khiến cho Dung Vận thoáng an tâm: “Sư phụ không muốn để cho con cưới nàng?” Quá rõ tâm tình cấp bách muốn hắn lấy vợ sinh con của sư phụ, cho nên, khi sư phụ cố ý coi như không thấy ám chỉ liên hôn của Vương Vi Hỷ, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn không phải là vui mừng, mà là sợ hãi. Sợ lần này không phải mình bị đẩy ra, mà là sư phụ bị cướp đi.
Trần Trí hỏi ngược lại: “Ngươi muốn kết hôn với nàng sao?”
“Con có sư phụ là đủ rồi.” Dung Vận kiên định ôm chặt người trong ngực.