[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 87: Chương 87: Vị tiễn chi ước (7)




Dịch: Phong Bụi

“Trong ngàn trượng này, nếu không có Trần Trí, thì có khác gì Địa phủ đâu?”

Ánh mắt Dung Vận trừng người khác hết sức đáng sợ. Tiên đồng da đầu tê dại, không khỏi sinh ra cảm khái “tiếc cho một khuôn mặt đẹp”. Mặc dù lý lịch cạn, đạo hạnh thấp, vóc dáng cũng không cao, nhưng mà, dù sao cũng là một thành viên của Hoàng Thiên nha, nó cũng có quyết tâm bảo vệ Thiên đạo!

“Y bế quan rồi.” Nó thâm trầm nói.

Dung Vận từ từ lặp lại một lần lời của nó: “Bế quan?”

Tiên đồng nói: “Thiên hạ bước đầu đã định, nhiệm vụ của y đã xong…”

Lời còn chưa dứt, một thứ vuông vắn đã bị ném từ trên long án xuống, rơi trên mặt đất, vụn văng tung tóe, định thần nhìn lại, mới phát hiện thì ra là ngọc tỷ.

Đáng sợ hơn so với việc Dung Vận đập ngọc tỷ là, ngọc tỷ đập trúng ngay trước mũi chân của mình. Tiên đồng cố nén manh động muốn nhấc chân chạy, cố làm vẻ trấn định nói: “Ngươi còn có nguyện vọng gì, nói cho ta cũng được.”

Dung Vận chậm rãi đứng dậy, gằn từng chữ nói: “Ta muốn gặp Trần Trí.” Nếu Trần Trí ở chỗ này, đại khái sẽ xúc động trước thân người đột xuất cao hẳn lên của Dung Vận.

Tiên đồng nói: “Y thật sự đang bế quan.”

Dung Vận chậm rãi đi xuống: “Mai Nhược Tuyết không nói với ngươi sao? Không giao Trần Trí ra, đừng hòng thiên hạ thống nhất.”

Tiên đồng khá xem thường. Ngai vàng cửu ngũ chí tôn, không biết khuynh đảo bao nhiêu anh hào kiêu hùng từ cổ chí kim. Hôm nay vị trí tối cao ở phàm trần kia đang giang tay chào đón, nó không tin còn có người sẽ khước từ.

Dung Vận nói: “Nếu đứng ở chỗ này là Yến Bắc Kiêu, hắn sẽ không bỏ được; nếu đứng ở chỗ này là Thôi Yên, hắn sẽ do dự; đáng tiếc, vào giờ phút này, đứng ở chỗ này là Dung Vận. Thiên hạ có lớn hơn nữa, dõi mắt trông về phía xa, cũng chỉ ngàn trượng. Trong ngàn trượng này, nếu không có Trần Trí, thì có khác gì Địa phủ đâu?”

Tiên đồng trợn mắt hốc mồm. Hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại khôi phục trí nhớ hai đời trước. Đã như vậy, mình cũng không cần phải giấu giếm, liền đàng hoàng nói Trần Trí bị thương, đang nghỉ ngơi.

Dung Vận nửa tin nửa ngờ hỏi: “Y không phải kim thân đại công đức viên mãn sao? Tây Nam Vương có thể gây tổn thương cho y?”

Ngay cả cái này cũng biết, thật là bại lộ đến cái tiết khố cũng không chừa.

Tiên đồng không thể làm gì khác hơn là nói thật, có một đại ma đầu đặc biệt lợi hại xâm phạm Thiên giới, Trần Trí không cẩn thận bị hắn thọc một kiếm ngay ngực.

Dung Vận lạnh lùng nói: “Chư thiên thần phật lại mặc cho một ma đầu tác quái? Ngươi nghĩ ta là trẻ ranh ba tuổi, để mặc ngươi lừa gạt sao?”

Tiên đồng tận tình giải thích, nhưng mà trước đó đã có vết xấu nói láo, Dung Vận từ đầu đến cuối không dao động, một mực nói muốn gặp Trần Trí. Tiên đồng cả thân và tâm đều mỏi mệt, không thể làm gì, chỉ đành tạm thời thu binh.

Nó quay đầu tìm Mai Nhược Tuyết thương lượng.

Mai Nhược Tuyết hỏi: “Đàm tiên nhân thương thế như thế nào?”

Tiên đồng không yên lòng nói: “Hắn không có gì đáng ngại. Ngươi nói xem ta phải làm gì?”

Mai Nhược Tuyết nói: “Ngươi mang Trần tiên nhân đang dưỡng thương cho hắn nhìn cũng được.”

Nếu là dễ dàng như vậy, nó cần gì phải nhức đầu. Tiên đồng nói: “Trần Trí đã nuốt vạn linh đan, còn cần mấy trăm năm mới có thể tỉnh dậy. Phượng Tam Cát liền mang y đi Xích Diễm Cốc, nơi đó Xích Diễm chi tâm, sẽ tăng tốc độ phục hồi thương thế như cũ.”

Mai Nhược Tuyết nói: “Vậy thì mang hắn đi Xích Diễm Cốc.”

Tiên đồng vẻ mặt đưa đám: “Ta ngay cả Xích Diễm Cốc ở nơi nào cũng không biết.”

Mai Nhược Tuyết nói: “Ngươi biết Đàm tiên nhân ở nơi nào không? Không bằng mang hắn đến cho ta.”

Tiên đồng: “…”

Hai người thương nghị hồi lâu, chỉ đành đưa ra một kết luận: Thức ăn quán này quả thực chẳng ra gì.

Tiên đồng ảo não trở về Thiên giới bê cứu binh đi, lại nghe nói Thần Ma chiến trường có ma đầu phản công, Bắc Hà Thần Quân và các tiên nhân khác đã vội vã chạy đi trấn áp, căn bản không binh có thể bê đi.

Nó rốt cuộc cảm nhận được sự trống trải, cô đơn và không được trợ giúp mà Trần Trí đã từng cảm thụ.

Đáng tiếc, bên người ngay cả một người oán trách cũng không có.

Trở lại phàm trần, đang suy nghĩ tìm lại Dung Vận khuyên giải một chút, liền nghe nói Yến triều đã cử hành lễ lên ngôi. Tiên đồng hưng phấn không thôi. Có thể thấy người phàm đều là nói một đàng, làm một nẻo. Trước còn thề thốt nói “Không Trần Trí, không thống nhất.” Chuyện tới đầu rồi, không phải vẫn ngoan ngoãn ngồi lên ngôi vị hoàng đế hay sao.

Nó đứng ở ven đường cười trộm, bị Mai Nhược Tuyết vỗ tỉnh.

“Ngươi cười cái gì?”

Tiên đồng nói: “Vì giang sơn xã tắc rốt cuộc có thể nghỉ ngơi lấy sức mà cười, lê dân bách tính rốt cuộc có thể an cư lạc nghiệp mà cười.”

Mai Nhược Tuyết kỳ quái nhìn nó.

Tiên đồng nói: “Ta nói không đúng sao?”

Mai Nhược Tuyết nói: “Trên đại điển, Dung Vận lập Vương Thư Quang làm Hoàng thái nữ, đồng thời kế vị chưa tới một canh giờ, liền nhường ngôi cho nàng. Đây là điềm giang sơn xã tắc có thể nghỉ ngơi lấy sức, lê dân bách tính có thể an cư lạc nghiệp?”

Tiên đồng ngây người như phỗng.

Mai Nhược Tuyết cảm thấy mình quả nhiên vẫn cần tu luyện nhiều thêm, tâm tư các vị thần tiên quả thực quá mức cao thâm khó lường, khiến cho người ta khó mà hiểu nổi.

Tiên đồng đến hoàng cung. Trên long ỷ trong Nghị sự điện đã đổi người.

Tiên đồng không để ý gì hết, xông vào: “Dung Vận đâu?”

Người nọ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần triển lộ ra sự tỉnh táo cùng trầm ổn vượt quá tuổi tác: “Ngươi là người phương nào?”

Tiên đồng không biết nên tự giới thiệu mình như thế nào. Tên mình dù có nói ra, sợ cũng chưa ai từng nghe qua.

Cũng may người nọ rất nhanh liền nói: “Có phải là đồng bào của Trần tiên nhân?”

Tiên đồng vội nói: “Đúng vậy.”

Người kia nói: “Thái thượng hoàng trước khi đi giao phó, nếu như có đồng bào của Trần tiên nhân đến tìm, liền nói hắn đã trở về núi Tứ Minh rồi.”

Núi Tứ Minh địa linh nhân kiệt, lại có truyền thuyết tiên nhân, dẫn tới tu sĩ muốn tìm đến chỗ này tu luyện, để phi thăng. Lúc Dung Vận trở về, trước cửa nhà liền bị người khác chiếm. Những người này không dám tu hú chiếm tổ chim khách, chỉ muốn ở cửa dính chút tiên khí.

Dung Vận thấy bọn họ, tựa như thấy những ruồi nhặng dây dưa sư phụ kia, khiến cho bọn họ thầy trò chia lìa, sát tâm nổi lên: “Hạn các ngươi trong một khắc đồng hồ rời đi!”

Các tu sĩ vốn muốn tới chào hỏi, nghe vậy bị khơi dậy hỏa khí, cả giận nói: “Còn nhỏ tuổi, khẩu khí thật là lớn! Ta ngược lại muốn xem xem, không rời đi thì sẽ làm sao?”

Dung Vận xoay người, hai tròng mắt mơ hồ xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ, năm ngón tay khẽ nhếch, ngưng ra một ngọn hỏa hư vô. Sau khi hấp thu Lửa Vô Tận cùng Nước Vong Xuyên, hắn một mực dựa vào trí nhớ Thôi Yên, ngày đêm tu luyện. Như vết xe đổ hôm đó tại Tây Nam Vương phủ, để lại sư phụ một mình đối địch, mình vô kế khả thi, hắn tuyệt không muốn giẫm vào lần nữa.

Những tu sĩ này, phần lớn là tán tu không môn không phái, tu luyện hơn mấy chục đến trăm năm, cũng chưa qua trúc cơ (dựng cơ bản), cũng không có đại bản lãnh, thấy vậy có chút khiếp đảm.

Một người nói: “Ngươi đứa trẻ này, nói chuyện thật là không có lễ phép! Kêu sư phụ ngươi đi ra, chúng ta nói lý lẽ cùng y!”

Dung Vận cười lạnh nói: “Các ngươi nếu có thể tìm được sư phụ ta ra, ta ngược lại có thể đối đãi lễ phép với các ngươi.” Lửa trong tay càng trở nên thịnh vượng, mắt thấy đại chiến chạm một cái liền bùng nổ, các tu sĩ đã kinh sợ, nói: “Chúng ta mộ danh Trần tiên nhân nên mới tới, nếu y không có ở đây, chúng ta ở lại cũng không có ý nghĩa! Cáo từ!”

Đi cực nhanh, trong khoảnh khắc làm chim muôn bay tán ra.

Dung Vận khắc chế hồi lâu, mới không có đuổi theo. Cho dù Trần Trí không có ở đây, cũng biết y nhất định không hy vọng mình vô duyên vô cớ tạo sát nghiệt. Nhưng mà, chuyện làm sư phụ vui mừng, cũng không được tán dương, chỉ sợ chuyện làm y không vui, ngay cả câu trách móc cũng đợi không được. Lo được lo mất ngày xưa, nhận được, cuối cùng là “mất”.

Dùng hết tâm cơ cuối cùng là vô ích, ngàn theo trăm thuận cũng là vô ích.

Sư phụ, Người không khỏi quá tàn nhẫn rồi.

Bên trong nhà bụi bặm bám đầy, chỉ riêng quét dọn, đã mất cả nửa ngày. Lại đi xuống chợ dưới chân núi chọn mua nguyên liệu nấu những món Trần Trí thích ăn, nhóm bếp nấu một bàn, màu sắc mùi thơm đều đủ, lặng lẽ ngồi một hồi, đến lúc thức ăn nguội lạnh, mới nhét bừa mấy miếng.

Ngày thứ hai, ngồi trơ một ngày ở đình ngắm cảnh.

Ngày thứ ba, bắt đầu bế quan tu luyện.

Đến ngày thứ tư, tiên đồng đến thăm. Dẫn điển tích điển cố, tận tình khuyên bảo hồi lâu, từ đầu đến cuối không thấy hiệu quả, dứt khoát một khóc hai nháo ba treo cổ.

Dung Vận nói: “Treo ở cửa cũng tốt, trừ tà.”

Tiên đồng than vãn chạy đi.

Sau khi Vương Thư Quang kế vị, phân tranh thiên hạ lại nổi lên.

Giang Tây liên hiệp Phúc Kiến, mượn danh nghĩa bộ hạ cũ Tây Nam, tấn công Giang Nam. Phòng gia Giang Nam trong ứng ngoài hợp với chúng, trong vòng nửa tháng, liên tiếp mất mấy thành, đã tới dưới núi Tứ Minh. Bọn họ không biết nhận được tin tức từ nơi nào, biết Thái thượng hoàng tu đạo ở núi Tứ Minh, liền giơ ra cờ hiệu, muốn “Bắt Dung Vận, giết Vương nữ, diệt Yến tặc, phục Trần triều”.

Tiên đồng hạ phàm thông phong báo tin, Dung Vận thần sắc dửng dưng: “Ta chết rồi, chuyển thế đầu thai, sư phụ sẽ lại tới tìm ta, cũng là kết cục đoàn viên.”

Tiên đồng cuống đến độ mặt cũng tím rồi: “Trần Trí tự thân khó bảo toàn, làm sao tìm ngươi nữa! Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình, sống lâu trăm tuổi, ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông!”

Dung Vận nói: “Vậy ngươi nói cho ta, nếu ta sống lâu trăm tuổi, trong những năm còn sống, còn có thể thấy sư phụ hay không?”

Tiên đồng cứng họng. Bắc Hà Thần Quân đã từng nói, tổn thương của Trần Trí, phải nghỉ ngơi mấy trăm năm, cho dù Xích Diễm chi tâm của Xích Diễm Cốc có công hiệu đặc biệt, cũng không có khả năng hiệu quả nhanh chóng.

Nó không đáp, Dung Vận liền biết câu trả lời: “Ta nếu là bị những phản tặc kia bắt, thiên đao vạn quả, xử tử lăng trì, có thể giống sư phụ, thăng thiên thành tiên hay không?”

Tiên đồng nói: “Trần Trí thăng tiên, là tấm lòng đại công đức vì hy sinh bản thân mình, tác thành cho người khác, không phải là vì chịu nỗi đau khổ da thịt, mà là vô tư chi đức. Nếu không, từ cổ chí kim, bao nhiêu tu sĩ, thiên kiếp địa kiếp tình kiếp, chịu không biết bao nhiêu, cũng chưa thấy ai có thể công đức viên mãn.”

Dung Vận nói: “Vào Mai Số cung, là được tu luyện thành tiên sao?”

Tiên đồng nói thật: “Mai Cung chủ là tu sĩ có tư chất cao nhất của Mai Số cung mấy đời gần đây, muốn thành tiên cũng phải xem cơ duyên. Cơ duyên là bắt nguồn từ Thiên ý. Như Trần Trí, cả Thiên đạo cũng đều xúc động trước y, quả thực quá ít.”

Dung Vận sắc mặt càng lúc càng u ám: “Nói cách khác, chỉ cần Thiên đạo không cho phép, liền không cách nào thành tiên?”

Tiên đồng nói: “Cho nên, chúng ta mới chịu thuận theo Thiên mệnh a! Ngươi nhìn xem, ngươi sinh ra chính là con trai Thiên đạo, đế vương chi mạng, chỉ có thuận theo đạo này, mới có thể thiên hạ thái bình, vạn dân hạnh phúc…”

“Cho nên liền không cần quan tâm ta hạnh phúc hay không?”

Tiên đồng câm bặt.

Dung Vận nói: “Ta nếu thuận theo Thiên mệnh, lên ngôi làm đế, khai sáng thịnh thế phồn hoa, vậy đời sau, có thể có cơ duyên thành tiên hay không?”

Con ngươi Tiên đồng vòng vo chuyển, đang trăn trở giữa nói dối cùng nói thật một cái chớp mắt, đã bị Dung Vận nhìn thấu: “Ngươi đi đi.”

Tiên đồng: “…”

“Còn không đi, ta liền giết ngươi, hoặc để cho ngươi giết ta.”

“…” Tiên đồng lại than vãn chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.