Dịch: Phong Bụi
“Hắn hy vọng sau khi chuyển thế, tên gọi Yến Bắc Kiêu.”
Dãy núi Tứ Minh, trùng điệp mười mấy dặm, quân phản loạn chia ra ba đường vây diệt, các tu sĩ bị Dung Vận quát đuổi xung phong nhận việc làm binh tốt trước ngựa.
Mấy ngàn người, cho dù khom lưng nhón chân, coi mình là một đám mèo, đó cũng là một đại quân mèo hoang đông đảo, sao có thể không gây ra động tĩnh? Vừa tới gần, Dung Vận liền có cảm giác. Hắn ngồi ở trên mái hiên, từ trên cao nhìn xuống đám người kia lén la lén lút đến gần thiên đường mình cùng Trần Trí chung nhau tạo dựng, sát ý trong lòng đằng đằng.
Biết được quân phản loạn đến gần, liền đã đoán được chuyện ngày hôm nay, ngoài cửa cũng bố trí trận pháp, chỉ cần bọn họ dám đi vào một bước…
Mấy tu sĩ làm binh tốt trước ngựa nhảy lên một cái, đang muốn leo tường mà qua, chỉ thấy không trung ánh sáng trắng chợt lóe, tu sĩ cùng cả mấy ngàn binh lính đồng loạt biến mất.
Dung Vận chân mày cau lại, từ mái hiên nhảy xuống, mở cửa.
Ngoài cửa trống rỗng, chỉ còn lại dấu chân lộn xộn.
Hắn hỏi: “Cao nhân phương nào đến thăm? Xin hiện thân.” Hỏi hai lần, từ đầu đến cuối không người đáp lại, xoay người trở về nhà, đã thấy trong sân nhà có một người ngồi, đang nhấc bình nấu trà.
Người nọ ngẩng đầu, không ngờ là một khuôn mặt quen thuộc.
Dung Vận mâu quang chợt lóe: “Thượng Dương quan chủ?”
Người nọ mỉm cười, khiêm tốn lễ độ: “Tất Hư.”
Yến triều năm Dung Thịnh thứ nhất, sau khi nữ đế Vương Thư Quang đổi họ Thôi, ngự giá thân chinh, trải qua hai năm, rốt cuộc bình định loạn Giang Tây, Phúc Kiến; Dung Thịnh năm thứ tư, lập Diêm Khung làm hoàng phu; năm sau, sinh con, đặt tên là Thôi Thừa Thiên, đổi quốc hiệu thành Trường Cảnh.
Khi Trần Trí tỉnh lại, cảm thấy mình dường như nằm trong nồi chưng ở trên bếp, khói trắng nghi ngút, sương khói lượn lờ, hận không thể cắn mình một cái, nhìn xem có phải đã bị nấu chín hay không.
Y ngồi dậy, lần mò ra cửa —— phát hiện đây là một sơn động, căn bản không có cửa.
Phượng Tam Cát cánh để trần, ngồi xếp bằng ở trên một vòng tròn lớn, một đôi cánh màu máu đỏ đưa ra từ xương bả vai, nửa giang nửa khép, tựa như vỗ cánh muốn bay, vừa tựa như thu cánh muốn nghỉ.
Cảm giác được ánh mắt của y, Phượng Tam Cát mở mắt ra, nhìn về phía y: “Ngươi tỉnh rồi? Thân thể thế nào?”
Trần Trí nói: “Hết sức đói bụng.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Cánh gà.”
“…” Cánh phượng của Phượng Tam Cát đột nhiên thu hồi.
Thần tiên không sợ đói, cho nên, mặc dù vẻ mặt đó của Trần Trí trông giống như dân tỵ nạn, Phượng Tam Cát vẫn chỉ cho y một quả lê khô quắt.
Trần Trí bưng quả lê nhăn nhúm, thiếu chút nữa khóc òa: “Đây là quả lê năm đó Khổng Dung nhường sao?” (1)Khổng Dung nhường lê: Lỗ quốc thời Đông Hán, có đứa nhỏ tên là Khổng Dung, hết sức thông minh, lúc còn nhỏ cũng hơn người. Khổng Dung còn có năm ca ca, một tiểu đệ đệ, huynh đệ bảy người ở chung hết sức hòa hợp. Có một ngày,mẹ Khổng Dung mua về rất nhiều lê, một mâm lê đặt ở trên bàn, các ca ca để cho Khổng Dung và đệ đệ nhỏ nhất lấy trước. Khổng Dung nhìn nhìn lê trong mâm, phát hiện lê có to có nhỏ. Hắn không chọn ngon, không lấy to, chỉ lấy một quả lê nhỏ nhất, ngon lành ăn. Ba ba thấy hành vi của Khổng Dung, trong lòng rất vui vẻ, nghĩ thầm,rằng: đừng nhìn đứa nhỏ này mới bốn tuổi, lại hiểu được đạo lý nhường đồ tốt cho người khác. Vì thế ông cố ý hỏi Khổng Dung: “Trong đĩa nhiều lê như vậy, lại cho con lấy trước, con sao không lấy quả to, chỉ lấy một quả nhỏ nhất?” Khổng Dung trả lời nói: “Con tuổi còn nhỏ, hẳn nên lấy quả nhỏ nhất, quả to hẳn là để cho ca ca ăn.” Ba ba hỏi tiếp nói: “Đệ đệ của con không phải còn nhỏ tuổi hơn so với con sao? Nếu nói như con, đệ đệ hẳn là lấy quả nhỏ nhất mới đúng nha?”Khổng Dung nói: “Con lớn hơn đệ đệ, con là ca ca, con nên để quả to cho đệ đệ ăn.” Ba ba nghe hắn nói như vậy, cười ha ha nói: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan, con thật sự là một đứa trẻ ngoan,, về sau nhất định sẽ rất có tiền đồ.”./“Vì sao hỏi như vậy?”
“Vỏ đầy vết hằn của năm tháng.”
“… Nơi này là Xích Diễm Cốc, ngươi còn có thể nhìn ra đây là một quả lê, đã nói rõ thời gian nó tới nơi này rất ngắn ngủi. Ngươi còn do dự nữa, liền chỉ có một cái xác khô thôi.”
Trần Trí rưng rưng ăn, phát hiện quả lê này ăn còn khô hơn so với nhìn.
Phượng Tam Cát hỏi: “Ngươi định khi nào thì đi?”
“Ngươi muốn giữ ta lại?”
“Ngươi nếu nguyện ý ở lại, cũng có thể.”
Trần Trí hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Phượng Tam Cát giơ lên hai ngón tay.
Trần Trí sợ hết hồn: “Hai năm?”
Phượng Tam Cát lắc đầu một cái.
“Hai tháng.” Trần Trí thoáng yên tâm.
Phượng Tam Cát vẫn lắc đầu.
Trần Trí trong lòng có dự cảm xấu: “Không thể nào chỉ có hai ngày đấy chứ. Rốt cuộc bao lâu?”
“Hai trăm năm.”
Trần Trí bật nhảy cỡn lên, bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu đụng vào đỉnh động. Y nhưng không có cảm giác gì, hỏi: “Dung Vận thì sao? Cục thế bên ngoài như thế nào rồi?”
Phượng Tam Cát nói: “Đã sớm là thiên hạ của Yến triều.”
Trần Trí thấy hắn nhảy qua câu hỏi thứ nhất của mình, lại hỏi lại một lần.
Phượng Tam Cát nói: “Tuổi thọ người bình thường, nhiều nhất không quá trăm tuổi. Con trai của Thiên đạo cho dù có được Thiên đạo sủng ái, cũng chẳng qua chỉ là một người phàm.”
Trần Trí lòng căng thẳng vô cùng, hồi lâu mới nói: “Hắn làm hoàng đế, nhất thống thiên hạ, khai sáng thái bình thịnh thế, thực hiện lời hứa ngày đó.” Thế nhưng y lại thất hẹn rồi.
Phượng Tam Cát nói: “Ngươi có thể có chút hiểu lầm đối với hắn.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Phượng Tam Cát nói: “Yến triều thật có một hoàng đế tên Dung Vận, có điều thời gian hắn làm hoàng đế, chưa đủ một canh giờ, có thể nói là hoàng đế ‘vắn số’ nhất từ trước tới nay rồi.”
Trần Trí lòng đập thình thịch một chút: “Vắn số? Có ý gì?”
“Mới vừa kế vị liền nhường ngôi, người không biết còn tưởng rằng hắn làm hoàng đế chỉ để nghe quần thần kêu một tiếng ‘Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’ cho đã ghiền ấy chứ.”
Lúc Trần Trí hôn mê, đầu óc một mực thiên mã hành không suy nghĩ bậy bạ, suy nghĩ không khỏi rõ ràng, hôm nay dùng tới não, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác hơn là để cho Phượng Tam Cát dùng ngôn ngữ đơn giản nhất giải thích một lần.
Phượng Tam Cát liền kể tỉ mỉ đầu đuôi chuyện xảy ra sau khi y hôn mê một lần. Chỉ là có vài chỗ, hắn nói không rõ ràng, người nghe rơi vào trong sương mù. Trần Trí hỏi: “Ngươi không phải nói quân phản loạn vây công núi Tứ Minh sao? Cái gì mà thế là kết thúc?”
Phượng Tam Cát nói: “Trong nhân gian có hai loại lời đồn đãi. Một loại đồn rằng chân nhân Tứ Minh đại hiển thần uy, đánh cho quân phản loạn tơi bời hoa lá. Một loại đồn rằng quân phản loạn làm cuộc trao đổi cùng yêu ma, đạt đượcđược sức mạnh tà ác, đánh bại thầy trò Trần chân nhân, đồng thời nhốt vào Địa phủ.”
Trần Trí nói: “Nếu như ta không hiểu sai thì Địa phủ mà họ nói đến ở đây, hẳn là sự tồn tại như Ma vực.”
Phượng Tam Cát nói: “Với tác phong làm người làm việc từ trước đến nay của Diêm La Vương, điều này không phải là chuyện sớm hay muộn sao?”
Trần Trí suy nghĩ một chút, cảm thấy hết sức có đạo lý. Nhưng trừ cái này ra, những lời khác đều rất không có lý: “Vì sao lại là lời đồn đãi trong nhân gian chứ? Ngươi thân là thần tiên, chẳng lẽ chút chuyện này cũng không nghe được sao?”
Phượng Tam Cát ủy khuất nói: “Vậy cũng phải cho ta có thời gian nghe chứ. Vì bảo vệ ngươi, ta đã suốt hai trăm năm không có xuất cốc một bước, ngươi nghe được những tin tức này, vẫn là ta cho chim đi thám thính ở chợ nghe về.”
Trần Trí không thể tin nói: “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, đều không có những thần tiên khác tới thăm ngươi sao?”
Phượng Tam Cát càng ủy khuất: “Ngươi thích nơi này không?”
Trần Trí lau mồ hôi: ” Ừ.”
“Vậy ngươi ở lại làm bạn với ta đi.”
“… Ta mới vừa rồi có thể bị nóng ra ảo giác.” Trần Trí phủi mông một cái đứng dậy, “Ta đi tìm Dung Vận.”
Phượng Tam Cát nói: “Hai trăm năm trôi qua, Dung Vận đã sớm thành người thiên cổ, ngươi đi nơi nào tìm hắn?”
Trần Trí nói: “Ma vực.”
Trên đường đi, Trần Trí tổng kết mấy điểm tốt khi làm thần tiên, trong đó có một điều dễ thấy nhất chính là không sợ ngủ nướng. Cho dù có vô tình ngủ quên, cũng không cần lo lắng lúc soi gương sẽ không nhận ra mình. Dĩ nhiên, điểm xấu cũng là dễ thấy, nhất là, người y quan tâm kia cũng không phải là thần tiên.
Trần Trí đi tới cửa Địa phủ, đang muốn đi vào trong, liền thấy tiên đồng đi ra.
“Trần Trí?” Tiên đồng hưng phấn kêu.
“…” Trần Trí chuẩn bị kêu gào giống vậy đáp lại đột nhiên nhớ không nổi tên tiên đồng, “Đã lâu không gặp.”
“Hai trăm năm, suốt hai trăm năm.” Tiên đồng nói, “Thân thể ngươi khôi phục như thế nào rồi?”
Trần Trí nói: “Đã không còn gì đáng ngại. Ngươi vì sao ở chỗ này?”
Tiên đồng nói: “Dung Vận chạy trốn khỏi Địa phủ, Diêm La Vương kêu chúng tôi cùng đi tìm người.”
Dung Vận?
Trần Trí cả người đều kích động: “Vậy ngươi đã tìm được chưa?”
Tiên đồng nói: “Không tìm được.”
Trần Trí xoay người muốn đi, bị tiên đồng kéo: “Ngươi đi nơi nào?”
Trần Trí nói: “Ta đi tìm.” Núi Tứ Minh, Hàng Châu, Kinh thành, thậm chí vùng chưa khai phá, trong đầu y thoáng qua rất nhiều nơi.
Tiên đồng nói: “Đừng có gấp, trước hết nghe ta nói hết lời. Ta mặc dù không tìm được hắn nhưng mà tự hắn đã trở lại.”
Trần Trí lập tức xông về Địa phủ. Lần này tiên đồng không giữ y, không thể làm gì khác hơn là chạy theo cùng nhau vào trong.
Y chạy cực nhanh, mang cả người tiên khí, giống như mèo xông vào ổ chuột, dọa sợ rất nhiều hồn ma chạy tán loạn khắp nơi.
Động tĩnh quá lớn, kinh động Diêm La Vương,
Vừa thấy là y, đầu Diêm La Vương lại đau gấp ba lần: “Tiên nhân sao lại tới đây nữa?”
Trần Trí cố nén tâm tình kích động, nói: “Ta muốn gặp Dung Vận.”
Diêm La Vương nói: “Trễ rồi.”
Trần Trí sắc mặt nhất thời tái xanh: “Ý gì?”
Diêm La Vương nói: “Ngay tại nửa khắc đồng hồ trước, hắn đã uống canh Mạnh bà, đầu thai chuyển thế rồi.”
Tiên đồng đi theo phía sau Trần Trí, vừa vặn nghe được câu này, bật thốt lên: “Nhanh như vậy?”
Diêm La Vương sắc mặt không tốt: “Để tránh sống lại rắc rối, tất nhiên để cho hắn đi càng nhanh càng tốt.”
Tiên đồng thấy Trần Trí dáng vẻ thất hồn lạc phách, liền hỏi: “Vậy hắn trước khi đi, có nói gì không?”
Diêm La Vương nói: “Hắn có một điều thỉnh cầu.”
“Thỉnh cầu gì?” Trần Trí cùng tiên đồng hai miệng đồng thanh hỏi.
Diêm La Vương vòng vo nói: “Trừ phi tiên nhân hứa sau này không có việc không đến Địa phủ, có việc càng không đến Địa phủ, ta mới nói.” Ý ghét bỏ đã bộc lộ ra lời nói.
Tiên đồng vẫn là lần đầu bị người ta không hoan nghênh, sâu kín nói: “Địa phủ mở cửa tiếp khách, cần gì phải từ chối người ngoài ngàn dặm?”
Diêm La Vương nói: “Chúng tôi tiếp hồn ma không tiếp thần.”
Trần Trí nóng lòng muốn biết thỉnh cầu Dung Vận để lại, không nói hai lời liền đồng ý: “Hắn rốt cuộc có thỉnh cầu gì?” Trong đầu nghĩ, nếu như Diêm La Vương không chịu làm, mình cũng có thể nghĩ biện pháp giúp một tay.
Diêm La Vương nói: “Hắn hy vọng sau khi chuyển thế, tên gọi Yến Bắc Kiêu.”
Tiên đồng: “… Đây coi là thỉnh cầu gì? Không phải nên đòi một xuất thân tốt gia thế tốt sao?”
Trần Trí trầm tư hồi lâu, mới tựa như khóc mà không phải là khóc, tựa như cười mà không phải cười nói: “Ta hiểu rồi.”
Thôi Yên quen biết Trần Ứng Khác, Dung Vận gặp Trần Bi Ly, chỉ có Yến Bắc Kiêu, chỉ là nghe nói đến Trần Trí, nhưng chưa từng gặp mặt.