[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 89: Chương 89: Vị tiễn chi ước (9)




Dịch: Phong Bụi

“Hai trăm năm không gặp, Người có an chăng?”

Lúc Trần Trí rời khỏi Địa phủ, giống như cái xác biết đi. Tiên đồng nghĩ Diêm La Vương làm pháp thuật gì, chất vấn ông ta hồi lâu, huyên náo khiến Diêm La Vương thiếu chút nữa kêu to “Lừa gạt”!

Hai vị tiên nhân bị ném ra khỏi Địa phủ hết sức mất thể diện.

Tiên đồng thấy Trần Trí thất hồn lạc phách ngồi ở trên đá ngửa mặt ngẩn người, đi qua an ủi y: “Thật ra thì chuyển thế tên là Yến Bắc Kiêu cũng không tệ, tốt hơn kêu Sử Trần Trí (Trần Trí chết tiệt).”

Trần Trí: “…” Không muốn nghe, nhưng mà tâm tình ít nhiều có chút xúc động. So với đại bất hạnh, hôm nay coi như là may mắn trong bất hạnh đi. Ít nhất, hắn bình yên, hắn vẫn còn đó.

Nghĩ như vậy, liền phủi mông một cái, bay về phía Thiên cung.

Tiên đồng đi theo phía sau, vắt óc suy nghĩ tìm câu chuyện đùa chọc cười y, đáng tiếc ném ánh mắt quyến rũ cho người mù nhìn.

Đến Thiên cung, có thần tiên qua đường lanh mắt, nhận ra Trần Trí. Vừa mới tới bên ngoài Hoàng Thiên nha, liền có nhóm lớn thần tiên nghe tiếng tới, tranh nhau tới hỏi thăm sức khỏe. Trần Trí miễn cưỡng sốc tinh thần lên xã giao.

Lời nói được ba câu, liền có thần tiên hỏi thăm Xích Diễm Cốc, có phải chim hót hoa thơm như truyền thuyết hay không.

Trần Trí thầm nói: Rõ ràng là chim hót thịt thơm. Vật còn sống đi vào không bao lâu là có thể thơm ngào ngạt bưng lên bàn ăn.

Lại có thần tiên nói tới trận đại chiến với Kiều Mạnh sau đó.

Trần Trí bản thân cũng rất hiếu kỳ. Y nửa đường rời sân, căn bản không nhìn thấy đại kết cục. Hỏi Phượng Tam Cát, lại nghe được các loại phiên bản ba hoa chích chòe, lần sau lại khác lần trước.

Thần tiên kia là người trong cuộc, liền bổ túc tình tiết tiếp sau này —— bọn họ đuổi kịp Kiều Mạnh, nhưng chỉ làm hắn bị thương chạy trốn.

Kiều Mạnh là hung thủ gây ra một đời bi kịch của y, chẳng qua là chuyện đã rất xưa rồi, trong quá trình đó đã xảy ra quá nhiều biến cố, hồi tưởng lại, cũng không có xúc động quá lớn.

Nói tới chỗ này, không khỏi nhắc tới Thiên đạo quốc vận, thuận thế dính dáng đến Dung Vận, lại giữ lại bước chân Trần Trí.

Mới vừa khởi đầu, quần tiên chợt như chim muôn bay tán ra.

Trần Trí kéo tiên đồng: “Các ngươi chạy cái gì?”

Tiên đồng chỉ chỉ sau lưng y.

Trần Trí vừa quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt đẹp ngây thơ. Mặc dù năm đó chỉ là vội vã liếc một cái, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc. Y bật thốt lên: “Hàn Khanh?”

Hàn Khanh mặt không thay đổi gật đầu một cái, tự ý lướt qua bọn họ, đi về phía Hoàng Thiên nha.

Trần Trí vốn cũng phải đi, liền đi theo phía sau hắn.

Tiên đồng do dự một chút, bắt nguồn từ nghĩa khí, vẫn là theo sau.

Mới vừa vào cửa, chỉ thấy Hàn Khanh hiện nguyên hình, dùng cái đuôi quét sạch chưng bày trong nha.

Trần Trí: “?”

Tiên đồng kéo tay áo y: “Đi mau đi mau.”

Thế nhưng đã muộn, bên trong truyền tới một tiếng hô gấp: “Trần Trí!”

Trần Trí: “…” Được người ta kêu tên mấy trăm năm, chỉ có lúc này chân thành thiết tha nhất.

Đàm Thúc đi ra từ nội viện, linh hoạt né qua đuôi rồng Hàn Khanh, lập tức vọt tới trước mặt Trần Trí, hành lễ nói: “Hai trăm năm không gặp, Người có an chăng?”

Trần Trí nhìn đuôi rồng quét tới quét lui trên không trung, xúc cảnh sinh tình nói: “Nội tâm rất là bất an.”

Đàm Thúc nói: “Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện.”

Kéo Trần Trí muốn đi, bị Hàn Khanh hóa thành thân người ngăn trở. Hàn Khanh nói: “Để lại đồ, ngươi mới có thể đi.”

Đàm Thúc sắc mặt ửng đỏ, như là phát cáu: “Ta kính ngươi đức cao vọng trọng, mới nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, ngươi vì sao còn hùng hổ dọa người, được voi đòi tiên?”

Hàn Khanh nói: “Để đồ vật lại.”

“Ta nói rồi ta không có.”

“Ngươi có.”

“Ta không có.”



Đối thoại lặp đi lặp lại.

Tiên đồng dùng khẩu hình ám chỉ Trần Trí đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đây, Trần Trí tò mò hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?” Hàn Khanh thân là Thần thú Thượng cổ, lý lịch hơn xa Đàm Thúc, có vật gì mà Đàm Thúc có, mà y không có?

Tiên đồng nói: “Hàn Khanh đòi cỏ tình.”

Trần Trí: “?”

Tiên đồng kể lại đơn giản câu chuyện có liên quan đến Giai Vô cùng Hàn Khanh ngày đó Phượng Tam Cát kể.

Trần Trí nghe trợn mắt hốc mồm: “Nói như vậy, Giai Vô là long tinh tinh? Hắn đuổi theo Hàn Khanh, nhưng thật ra là thiên tính đứa trẻ đeo bám cha mẹ?”

Tiên đồng: “…” Nhất thời được mở ra một cánh cửa thần kỳ khác —— phong cảnh bên trong thật là xuất sắc uyên thâm, khó có thể dùng lời diễn tả được.

Một cái đuôi rồng đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Nếu không phải tiên đồng phản ứng mau, kịp thời kéo Trần Trí đi, chỉ sợ Đàm Thúc sẽ có thêm hai đồng bạn cùng chung hoạn nạn.

Hàn Khanh biến trở về Hàn long đạp Đàm Thúc vào trong đất, dùng một cái long trảo đè, một đôi long nhãn to như nắm đấm lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Trần Trí.

Trần Trí đứng ở sau lưng tiên đồng, tiên đồng rất nhanh lại trốn sau lưng Trần Trí, Trần Trí lui về sau một bước, tiên đồng đi theo lui hai bước… Hai người từng bước một dời đến ngoài mười mấy trượng, đang chuẩn bị xoay người chạy đi, Trần Trí nói: “Đàm Thúc vẫn còn đó.”

Tiên đồng nói: “Yên tâm, hắn quen rồi.”

Hàn Khanh đột nhiên tiến về trước mười mấy trượng, lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa song phương còn ba thước.

Tiên đồng nói: “Chúng ta rất nhanh cũng phải quen.”

Trần Trí đảo tròng mắt một vòng, nuốt nước miếng một cái: “Ta mặc dù không có cỏ tình, nhưng mà ta biết nơi nào có xuân dược.”

Thanh lâu nào đó nửa đêm bị cướp, châu báu một món cũng không bị thiếu, những thứ thuốc trợ hứng kia thì một món cũng không thấy.

Hàn Khanh một ngụm ăn tuốt tất cả xuân dược, sau đó hết sức phấn khởi đi.

Trần Trí “Trợ Trụ vi ngược” đầu óc mơ hồ: “Ý gì?”

Tiên đồng than thở nói: “Nghe nói Giai Vô đến nay vẫn chưa khôi phục hình người.”

“…” Trần Trí nói, “Cho nên Hàn Khanh muốn trò cũ lặp lại?”

Tiên đồng nói: “Đúng vậy.”

Trần Trí nói: “Vì sao không mời Tất Hư đại thần hỗ trợ?” Mặc dù Tất Hư đại thần đích thân ra tay cũng không bắt được Kiều Mạnh, nhưng mà, trên dưới Thiên đình, cũng chỉ có hắn có thể dựa dẫm nhất.

Tiên đồng nói: “Tất Hư đại thần đã sớm bế quan, căn bản không gặp được mặt.”

Trần Trí sắc mặt buồn bã: “Không có biện pháp nào khác sao?”

Tiên đồng nói: “Ngươi cũng muốn gặp Tất Hư đại thần?”

“Ta muốn biết số mệnh của Dung Vận… Yến Bắc Kiêu đời này.” Dù là Yến Bắc Kiêu không muốn gặp mình, mình luôn muốn gặp hắn.

Tiên đồng nói: “Chuyện nhỏ thế này cần gì phải kinh động Tất Hư đại thần? Diêm La Vương nơi đó có ghi chép.”

Trần Trí nói: “Nhưng mà Diêm La Vương đã minh lệnh cấm chỉ ta không được bước vào Địa phủ nửa bước.”

Tiên đồng nói: “Diêm La Vương vẫn luôn mặt lạnh tim nóng. Chúng ta dù sao cũng là đồng liêu, ông ta tuyệt không thể nào thật sự làm tuyệt tình như vậy.”



“Trần Trí tiên nhân cùng những người có liên quan đến y, cấm chỉ vào bên trong.”

Bia đá dựng đứng tại trước cửa Địa phủ, giống như một cái tát vang dội, nặng nề đập vào mặt tiên đồng.

Trần Trí cùng nó lặng lẽ đứng ở trước tấm bia đá nhìn hồi lâu.

Trần Trí nói: “Ta nhớ, Tất Hư đại thần khai sáng Thiên đạo, có không ít đồ tử đồ tôn.”

Tiên đồng đáp: “Không sai không sai, Bạch Xuy đại tiên ở Thương Thiên nha cách vách chính là một trong số đó.”

Bạch Xuy đại tiên mới vừa cùng bạn đánh cờ chia tay, rất vui vẻ trở lại, vào cửa liền thấy hai khuôn mặt đầy mong đợi: “… Tiên hữu có chuyện gì?”

Trần Trí nói rõ ý đồ.

Bạch Xuy đại tiên cũng không từ chối, chỉ hỏi bọn họ có biết sinh thần bát tự Yến Bắc Kiêu sau khi chuyển thế hay không.

Trần Trí mờ mịt.

Bạch Xuy đại tiên nói: “Địa phủ an bài người đầu thai, giờ hết sức quan trọng. Bằng không, nhân gian cũng không có coi bói. Chỉ cần biết thời gian hắn đầu thai chuyển thế, liền có thể biết tương lai đời người của hắn.”

Trần Trí khiêm tốn thỉnh giáo: “Ta ngay cả hắn đầu thai đi nơi nào cũng không biết, làm thế nào biết được sinh thần bát tự của hắn?”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Địa phủ có Sổ số mệnh.”



Nếu có thể xem Sổ số mệnh của Địa phủ, cần gì phải coi bói.

Chuyện vòng vo một vòng liền quay trở về chỗ cũ. Trần Trí chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chẳng lẽ trong Thương Thiên nha không có ghi chép về Dung… Yến Bắc Kiêu sao?”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Hắn nếu xuất hiện ở Thương Thiên nha, tất nhiên không phải là chuyện tốt.” Nói rõ số mệnh xảy ra sơ suất. Ông ta thấy Trần Trí mặt như đưa đám, liền nói, “Ta tại Địa phủ nơi đó cũng có mấy phần mặt mũi, không bằng viết một phong thư…”

Tiên đồng nói: “Thư đến thư đi, chưa chắc đã nói rõ, không bằng mời đại tiên theo chúng tôi đi một chuyến.”

Bạch Xuy đại tiên vừa vặn không có việc làm, suy nghĩ đến tình đồng liêu giữa hai nha môn, liền đồng ý. Đến cửa Địa phủ nhìn một cái, mới biết nguyên do bọn họ tích cực mời mình. Đưa bái thiếp lên, không lâu lắm, Chu chủ bộ liền đi ra, thấy Trần Trí cùng tiên đồng, chân mày lập tức nhíu chặt: “Nghe nói, hai vị tiên nhân đã lập lời thề, không vào Địa phủ nửa bước.”

Trần Trí hòa nhã nói: “Cho nên quanh quẩn ở cửa.”

Bạch Xuy đại tiên cùng Chu chủ bộ hàn huyên mấy câu, liền đi thẳng vào vấn đề, nói thỉnh cầu.

Chu chủ bộ nói: “Sổ Số mệnh là văn thư cơ mật cực kỳ quan trọng của Địa phủ, tuy là thần tiên trên trời, cũng không được lật xem.”

Bạch Xuy đại tiên liền hỏi ngày sinh của Yến Bắc Kiêu.

Chu chủ bộ nói: “Ta cũng không biết được.” Dứt lời, xoay người liền đi, vô luận Bạch Xuy đại tiên gọi như thế nào, cũng không quay lại nhìn.

Trần Trí tự cảm thấy đã làm liên lụy Bạch Xuy đại tiên, rất áy náy.

Bạch Xuy đại tiên không giúp được gì, cũng rất áy náy.

Chu chủ bộ con đường này đi không thông, Địa phủ bên này liền bế tắc.

Trần Trí lại đi tìm Phượng Tam Cát cùng Bắc Hà Thần Quân, đáng tiếc bọn họ người đi xa đã đi xa, người bế quan đã bế quan. Y không muốn ngồi ở trong nhà khổ sở chờ đợi, liền đến nhân gian tìm kiếm. Tuy là mò kim đáy biển, nhưng cũng tốt hơn là ngẩng cổ chờ trên trời rơi xuống cái bánh có nhân.

Chợt một ngày, y đang bịn rịn bên Tây Hồ, chỉ thấy tiên đồng từ trên trời xuống thông báo y, nói Địa phủ đang tìm người, bọn họ nếu có thể tìm được trước một bước, liền có thể dựa vào điều này làm điều kiện, đàm phán cùng Địa phủ.

Trần Trí hết sức cảm kích, hỏi nó tìm ai.

Tiên đồng nói: “Đan Bất Xá.”

Như vậy nhiều năm, đột nhiên bật ra tên Đan Bất Xá, ý niệm trong đầu Trần Trí chỉ có “vạn vạn không ngờ tới”.

Tiên đồng phát động thổ địa, sơn thần cùng tìm. Đàm Thúc cũng nhờ bạn mình ở yêu giới, đại quân tìm người đông đảo như vậy, quả nhiên không phụ kỳ vọng, bắt được Đan Bất Xá trở về.

Chẳng qua là Đan Bất Xá lúc này đã không phải là Đan Bất Xá năm đó, nhuệ khí mất hết không nói, đôi mắt còn bị bi ai bao trùm trùng trùng, mặt đầy tử khí.

Trần Trí biết Đan Bất Xá chuộc tội tại Địa phủ, nhưng không nghĩ được đến tột cùng là phương pháp gì có thể biến chiến thần một đời ngày xưa thành bộ dáng ngày hôm nay.

Từ sau khi bị bọn họ bắt được, Đan Bất Xá liền không nói một lời, chỉ có lúc tới nơi rồi, trên mặt mới xuất hiện một tia cảm xúc có thể nói là sợ hãi.

Chu chủ bộ nhận được thông báo, tới đón người.

Tiên đồng không quản được miệng lưỡi, đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra.

Chu chủ bộ nói: “Các ngươi có biết, vì sao Trần Bi Ly ở trong dự tính của Thiên đạo, chuyển thế đầu thai làm sư phụ của Dung Vận, mà trên thực tế, hắn lại trở thành một con gián ai gặp cũng chán ghét hay không?” (Bụi: trong các chương trước là bọ ngựa, chương này là con gián, có thể tác giả nhớ nhầm.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.