Cái này còn có thể, hắn hỏi như vậy chính là có ý tứ này, treo trên không trung làm sao ngồi thoải mái! Miêu Nghị lập tức chạy đến phía đuôi giường, vén màn lụa ngồi xuống.
- Đi thôi!
Lão bản nương lười biếng nói.
Thợ mộc và thợ đá cùng vác kiệu lên vai, không gió mà bay, di động về hướng không trung. Bên trong trướng đột nhiên quanh quẩn một trận kim vụ, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một viên Kim Châu ở dưới váy lão bản nương trong nháy mắt phát thành kim vụ chui ra, hóa thành một hư ảnh đại bàng màu vàng, quấn người và kiệu vỗ cánh phi hành.
Miêu Nghị hiện tại mới kịp phản ứng, hóa ra viên kim châu dưới váy lão bản nương không chỉ là vật trang sức, hay là đè ép phòng ngừa cảnh xuân phát tiết ra ngoài, mà là pháp bảo. Ồ, không biết trong tay lão bản nương này, rút cuộc còn bao nhiêu pháp bảo nữa?
Ra khỏi khách sạn chắp tay đưa mắt nhìn, đầu bếp và nho sinh chỉ thấy con đại bàng màu vàng vỗ cánh trên không trung, thoáng cái hóa thành lưu quang màu vàng lướt về phía chân trời.
Tốc độ phi hành của Tử Liên cao thủ chắc chắn không tầm thường, đây là lần đầu tiên Miêu Nghị thể nghiệm tốc độ phi hành nhanh như vậy, phù vân hai bên nhanh chóng lui về phía sau, mảnh sa mạc hoang vu chập chùng phía dưới cũng như gợn sóng lui về phía sau. Lúc này thật là tự do bay lượn giữa thiên địa.
- Thợ mộc, mất bao lâu chúng ta mới có thể đến Nam Cực băng cung?
Miêu Nghị đột nhiên hỏi.
- Không sai biệt lắm là ba ngày, làm sao, ngươi nóng ruột sao?
Thợ mộc hỏi ngược lại.
Miêu Nghị âm thầm chắc lưỡi hít hà, đi nhanh như vậy còn mất ba ngày, khoảng cách này thật đủ xa, lắc đầu nói:
- Không vội! Nếu ngồi không ba ngày cũng không có gì thú vị, vậy ta tu luyện đây.
- Không cần vội vàng tu luyện, chúng ta hàn huyên một chút trước đã.
Thợ đá ở phía sau lên tiếng nói:
- Ngươi nói thế nào cũng đứng đầu một phủ của Tiên quốc, nắm giữ ngàn vạn tín đồ, chắc hẳn bình thường hầu hạ ngươi cũng có không ít mỹ nữ?
Nghe vậy, ánh mắt khép hờ của lão bản nương bỗng mở ra một khe nhỏ.
Miêu Nghị bất giác quay đầu lại, liếc nhìn thợ đá, kinh ngạc nói:
- Thợ đá, ngươi quan tâm cái này làm gì?
Thợ đá ha ha cười nói:
- Không trả lời, đó chính là thừa nhận.
- Ta trả lời cái này để làm gì? Ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó.
Miêu Nghị khinh thường khoát tay nói.
Phía trước thợ mộc lắc đầu nói:
- Không trả lời đã nói lên có tật giật mình, tiểu tử này vừa nhìn đã biết không phải là người tốt gì, không biết ngươi đã phá hỏng sự trong sạch của bao nhiêu cô nương rồi.
Thợ đá “ừ” một tiếng rồi nói:
- Cứ cho một năm mười người, nhiều năm như vậy, có lẽ cũng hơn một ngàn cô nương rồi.
Miêu Nghị vốn không muốn để ý tới, kết quả phát hiện hai người này cứ lải nhải, không ngừng lấy chuyện này ra phỉ báng hắn, bất giác quay đầu lại nói:
- Lão bản nương, trước mặt ngươi mà hai tên này nói chuyện bẩn thỉu như vậy, ngươi cũng không quản?
Ai ngờ lão bản nương thuận miệng trả lời:
- Đàn ông các ngươi cũng không sai biệt lắm, chuyện ác gì cũng dám làm, còn sợ người ta nói?
Miêu Nghị nhất thời dở khóc dở cười nói:
- Ta làm chuyện ác gì chứ? Từ khi ta bắt đầu làm động chủ, một đường bò đến vị trí phủ chủ, chưa bao giờ làm chuyện như các ngươi nói.
Thợ đá lập tức nói theo:
- Ai tin, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy, ngươi nói thế nào chẳng được.
Thợ mộc cũng không tin nói:
- Bò tới vị trí kia của ngươi, đừng nói ngay cả thị nữ ngươi cũng không có.
Miêu Nghị không biết nói gì:
- Đến vị trí của ta, có hai thị nữ không quá phận chứ? Người nào không có? Nếu ngay cả hai thị nữ cũng không có, người ta không phải nói ta có tật bệnh. Người tự hạn chế giống như ta cũng không nhiều lắm, khi ta làm động chủ chỉ có hai tín đồ làm thị nữ, ngoài ra thật sự không chạm qua những tín đồ khác. Trước khi ta tới Lưu Vân Sa hải, còn có người tiến cống năm mỹ nhân tuyệt sắc cho ta, ngay cả nhìn ta cũng không thèm nhìn đã đuổi hết đi, nếu như ngay cả ta như vậy còn không được gọi là người tốt, vậy thiên hạ này cũng không có ai là người tốt rồi.
Thợ đá hắc hắc nói:
- Thiệt hay giả?
- Tin hay không tùy ngươi.
Thợ mộc hỏi:
- Có hai thị nữ bầu bạn sao? Lần sau dẫn tới cho chúng ta gặp mặt nhé?
Miêu Nghị nói:
- Đợi ta có rồi nói sau, ta như vậy, người nào để ý.
Thợ đá ngạc nhiên nói:
- Dối trá. Ngươi đường đường đứng đầu một phủ, phía dưới lẽ nào không có nữ tu? Là ánh mắt của ngươi quá cao hay sao?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Chuyện này không liên quan đến ánh mắt, bản thân còn khó bảo toàn, làm gì có tâm tư nghĩ đến chuyện kia.
Thợ mộc cười ha ha nói:
- Nhưng nữ nhân ngươi để mắt cũng phải có chứ?
Nói đến chuyện này, bản thân Miêu Nghị cũng không nhịn được, cười lên một tiếng:
- Thật sự là từng có, trước khi bước vào giới tu hành ta cũng có hai người. Một người là nữ nhi nhà lão Lý bán đậu hũ đối diện nhà ta. Còn một người dung mạo như thiên tiên, xa không thể chạm, đáng tiếc nàng lại không để mắt đến ta, sau này khi ta quay đầu nhìn lại, lại hoàn toàn không có một chút cảm giác gì với nàng.
- Phi! Ngươi bớt lấy chuyện trước khi tu hành ra khoe khoang đi.
Thợ mộc không tin nói:
- Ta cũng không tin sau khi ngươi bước chân vào giới tu hành, ngay cả một lần động tâm cũng không có? Trừ phi ngươi không phải là nam nhân.
- Sau khi tu hành?
Hai tay Miêu Nghị chà xát lên mặt, hai cánh tay ôm lấy đầu, mỉm cười nói:
- Nếu nói không có cũng không đúng, thật ra cũng có một người, đáng tiếc nàng đã chết rồi.
Lão bản nương nằm nghiêng trên giường, một tay gối dưới cái đầu, mở mắt nhìn bóng lưng của Miêu Nghị. Từ trong giọng nói bình tĩnh của hắn, nàng có thể nghe ra cảm xúc phức tạp dị thường.
Thợ mộc kinh ngạc nói:
- Đã chết? Chuyện gì xảy ra? Bị người ta giết sao?
Miêu Nghị ôm đầu, cười ha hả nói:
- Chúng ta quen biết trong dẹp loạn Tinh Túc hải, sau đó ta và ngoại tôn của Yêu thánh Cơ Hoan là Bạch Tử Lương giao thủ. Mấy người chúng ta bị hũ luyện yêu của Bạch Tử Lương thu vào trong, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân lúc ấy cũng ở trong đó. Sau đó mấy người chúng ta đã thoát khốn, nhưng nàng cũng không có cơ hội sống sót rời khỏi Tinh Túc hải. Sau khi dẹp loạn Tinh Túc hải kết thúc, ta may mắn không chết, mang theo thi thể của nàng trở lại, cứ như vậy, vội vã quen biết, vội vã kết thúc!
- Đừng vội vã kết thúc, nói cụ thể một chút nữa đi!
Thợ mộc rất tò mò.
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Không có gì để nói cả, nếu ngươi thật sự muốn biết tình huống cụ thể, quay về hãy đi hỏi Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân, đừng ép ta phải nhớ lại chuyện thương tâm cũ?
Nếu hắn đã nói như vậy, hai người kia cũng không tiện nói thêm gì nữa, tóm lại xác nhận một chút, người này ngoại trừ hai thị nữ, bên cạnh hắn cũng không có nữ nhân chính thức, hình như trong quan hệ nam nữ cũng không phải là người quá mức làm loạn.
Hai mắt Lão bản nương lại từ từ nhắm lại. . .