Quả nhiên, thợ đá cau mày, chỉ vào mũi hắn mắng:
- Ngươi giúp cái rắm, đừng cho là chúng ta không nhìn thấy, vừa đến tối đêm là ló mặt ra nằm úp sấp trên quầy, tán gẫu với chưởng quỹ , mọi việc đều là Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân giúp ngươi làm, ngươi còn không biết xấu hổ nói hỗ trợ.
Thợ mộc cũng gật đầu nói:
- Lão bản nương, lần này đi thời gian tương đối dài, đem tiểu tử này đi theo đi. Thuần túy là để hắn mất đi cơ hội lười biếng, ăn ở chùa. Chúng ta nhìn cũng không thoải mái!
Miêu Nghị nhìn ba tên kia, thật sự không biết nói gì, hóa ra người ta nhìn mình không thấy thoải mái, người gì vậy chứ ....!
Ba người rõ ràng là muốn hãm hại mình, hơn nữa còn nói đến trình độ này, tâm tình lão bản nương tựa hồ trong nháy mắt trở nên khoái trá, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt nói:
- Ừ! Ba người các ngươi nói cũng có lý, vừa lúc ta còn đang thiếu một người hầu cuốn mành, Ngưu Nhị, lần này ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài tìm hiểu một chút!
Bộ dạng Miêu Nghị ra vẻ phục tùng, vẻ mặt đần độn nói:
- Không đi có được không?
- Không được!
Ba người nho sinh cùng kêu lên, lại cùng nhau vây quanh lão bản nương đang cố nén nụ cười hài hước trên miệng.
Chỉ có Miêu Nghị đứng nguyên chỗ không biết nói gì, thầm mắng một đám súc sinh. . .
Thương hội, An Chính Phong ha ha cười nói:
- Tiểu tử kia quả nhiên lợi hại, không phụ kỳ vọng, từng bước đến gần Vân Tri Thu, đến mức Nam Cực lão tổ chúc thọ Vân Tri Thu cũng bắt hắn đi theo, có thể thấy được người nầy đã từ từ lấy được tín nhiệm của Vân Tri Thu.
Bạch y nhân đứng trước mặt hắn hồi báo, tiếp tục nói:
- Hắn lại muốn mười vạn viên hạ phẩm Nguyện Lực châu!
- . . .
An Chính Phong nhất thời không cười được, gương mặt trong nháy mắt tối sầm lại:
- Dựa dẫm vào ta lấy đi mười vạn mới bao lâu, bây giờ lại mở miệng đòi nữa, hắn thật sự cho rằng Nguyện Lực châu là cát của Lưu Vân Sa hải, thò tay bắt là được sao! Không tới một năm, đây đã là lần thứ tư mở miệng, hắn muốn làm gì!
Bạch y nhân bất đắc dĩ nói:
- Hắn nói, lần này sở dĩ có thể lấy được tín nhiệm của Vân Tri Thu, cùng nhau đi tới chúc thọ Nam Cực lão tổ, là vì đã bỏ hết cả tiền vốn cho chưởng quỹ của khách sạn. Hắn nói hắn bỏ vào không ít, nhờ chưởng quỹ của khách sạn nhiều lần nói ngọt trước mặt Vân Tri Thu mới có được cơ hội lần này. Nhưng lần này thợ mộc và thợ đá cũng đi theo, hắn muốn nhân cơ hội này bỏ chút công phu trên người hai người, tranh thủ để hai người này sẽ giúp hắn kéo gần quan hệ với Vân Tri Thu. Hắn nói. . .
An Chính Phong trầm giọng nói:
- Hắn nói gì?
Bạch y nhân cười khổ nói:
- Hắn nói nếu ngài cảm thấy không cần thiết bỏ tiền vốn trên người hai người kia thì thôi, để hắn nghĩ biện pháp khác.
- . . .
An Chính Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, một hồi lâu không nói, một lúc lâu sau mới mở mắt thở dài nói:
- Vậy hai người đó là một trong tứ đại thân tín của Vân Tri Thu, có bốn tên đó hỗ trợ, rất nhiều chuyện sẽ làm tốt hơn nhiều, mưu kế của tiểu tử kia quả không tệ, bỏ một chút ân huệ đúng là rất khó lay động bốn người đó.
Bất đắc dĩ phất phất tay:
- Thôi, cho hắn đi! Thật ra bỏ ra bao nhiêu cũng để cho hắn phục vụ cho công tác tình báo, nếu không ta không có cách nào ăn nói với phía trên. Hắn luôn mở miệng đòi hỏi, thật sự vượt ra khỏi phạm vi quyền hạn chi phối của ta.
- Vâng!
Bạch y nhân lại nói:
- Hắn còn nói, không biết tình huống bên phía Nam Cực lão tổ thế nào, không biết Tiên quốc có người đi chúc thọ hay không, nếu có người đến..., hi vọng vạn nhất có phiền toái gì có thể chu toàn ít nhiều.
An Chính Phong khẽ vuốt cằm nói:
- Bên phía Thánh Tôn có lẽ cũng sẽ phái người đi chúc thọ, ta sẽ liên lạc với bên đó, thỉnh cầu Thánh Tôn khi nào trọng yếu sẽ trợ giúp, ngươi cứ kêu hắn yên tâm đi đi! Có Vân Tri Thu ở đó có lẽ cũng sẽ không có phiền toái gì.
- Thiếu chút nữa đã quên rồi, hắn còn muốn một chiếc mặt nạ ngụy trang.
Bạch y nhân lại lên tiếng.
- Mặt nạ? Tiểu tử này suy nghĩ coi như chu toàn.
An Chính Phong gật đầu.
Ngày tiếp theo, Miêu Nghị chạy một vòng trong sân khách sạn, thần không biết quỷ không hay lôi chiếc nhẫn trữ vật trong tay ra, làm phép kiểm tra một chút, mười hai vạn viên hạ phẩm Nguyện Lực châu vừa tới tay, khóe miệng âm thầm nhếch lên, xem ra những gì mình cần đều được bổ sung.
Không có cách nào, cơ hội và lý do vốn có không nhiều lắm, chỉ cần tìm được lý do nhất định không thể bỏ qua, ở đây bị mấy tên hãm hại không có cách nào an tâm tu luyện, nhất định phải bồi bổ lại từ bên phía thương hội…
Hai tháng đối với người trong tu hành mà nói thật sự rất nhanh, đảo mắt đã đến thời điểm chúc thọ.
Thợ mộc và thợ đá dắt tay nhau mà đến, đồng thời đá văng cửa phòng Miêu Nghị, thợ mộc hét lên:
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Miêu Nghị đã sớm quen với chuyện này, sau hơn mười lần lắp lại chốt cửa, hắn đã biết không cần thiết phải lắp làm gì nữa, người ta hoàn toàn không để ý đến cửa phòng của hắn, chưa từng có thói quen gõ cửa.
Chỉ thấy Miêu Nghị đang cầm cái gương đứng phía trước cửa sổ, nói:
- Gấp cái gì, lão bản nương còn chưa thúc giục.
- Chà chà! Tiểu tử ngươi ra ngoài còn biết chịu khó chăm chút bề ngoài.
Vẻ mặt hai người ly kỳ đi tới, Miêu Nghị thu gương quay đầu lại nhìn, nhất thời khiến hai người kia giật mình. Khuôn mặt hắn đã cải trang rồi.
Đẩy chiếc mặt nạ không có biểu cảm, Miêu Nghị cười ha ha nói:
- Tha lỗi, tu vi của tại hạ tuy thấp, nhưng là cao tầng lục quốc cũng đã gặp không ít, nghe nói lục quốc đều sẽ phái người đến, không thể không cẩn thận, đi thôi!
Ba người cùng rời khỏi căn phòng nhỏ trên sân thượng, cung thỉnh lão bản nương lên đường.
Lão bản nương mở cửa đi ra ngoài, ngây người nhìn khuôn mặt Miêu Nghị, nhưng không nói thêm cái gì, tay vung lên, một cái giường Hương phi treo màn lụa phấn hồng rơi xuống đất.
- Còn đứng ngây người ra đó làm gì, ngươi không biết người hầu cuốn mành là làm gì à?
Thợ mộc đưa tay đẩy Miêu Nghị lảo đảo.
Miêu Nghị không biết nói gì, tiến lên gạt tấm màn lụa, cung thỉnh lão bản nương đi vào.
Hai tay lão bản nương khéo léo vuốt chiếc quần sau mông, ngồi vào trong giường, nghiêng người nằm xuống, gối cánh tay dưới đầu, tư thái vô cùng mê hoặc, thoáng như cảnh tượng đẹp đẽ ban đầu mà Miêu Nghị nhìn thấy.
Miêu Nghị vén màn lụa xuống, trong lòng thầm nhủ, tư thế ngủ của nữ nhân này thật là đẹp mắt. . .
Thợ mộc và thợ đá đi tới trước sau giường Hương phi, cáng giường lên vai, Miêu Nghị ở bên cạnh, chân tay luống cuống nói:
- Ta làm gì bây giờ? Ta không biết bay.
Thợ đá cười nói:
- Ngươi cứ đeo theo ở dưới là được.
- Không phải chứ! Kêu ta bám theo phía dưới cả quãng đường sao? Làm như vậy chẳng phải rất khó coi, sẽ làm mất mặt lão bản nương.
Miêu Nghị vừa mới nói xong, liền thấy chân ngọc của lão bản nương chỉ chỉ phía đuôi giường, ý bảo hắn ngồi ở đó.