Phi Thiên

Chương 796: Chương 796: U ám rời đi (2)




Vân Nhược Song im lặng hồi lâu, cuối cùng rầu rĩ nói:

- Đại tỷ muốn nói là ta rất đáng ghét?

Lão bản nương đứng lên khỏi bàn trang điểm, hai tay ôm lấy gương mặt của nàng, cười nói:

- Không phải nói ngươi đáng ghét, chỉ là muốn chỉ cho ngươi thấy ngươi khác những nữ nhân bình thường như thế nào? Ngoài ngươi ra, ngươi đã từng gặp qua nữ nhân nào chỉ vào ngực mình mà hỏi người khác có lớn hay không chưa? Ta nghe nói ngươi còn thích giả nam trang đi đến thanh lâu chơi bời, nhiều lần rời nhà trốn đi đều là bị người nhà bắt từ thanh lâu trở về, ta cũng không biết nên nói ngươi như thế nào mới phải. Ngươi đã từng gặp qua nữ nhân nào thích đi chơi thanh lâu như ngươi chưa? Bản thân ngươi còn không xem mình là nữ nhân, ngươi kêu người khác làm sao xem ngươi là nữ nhân? Dựa vào vẻ thùy mị của Song Nhi chúng ta, một khi trở nên giống như nữ nhân bình thường, đoán chừng không có nam nhân nào không thích ngươi cả.

Vân Nhược Song không lên tiếng, kinh ngạc hồi lâu mới nói:

- Đại tỷ! Ta muốn về nhà rồi.

Lão bản nương nhất thời cảm thấy kỳ quái:

- Không phải nói muốn ở đây thêm một thời gian sao?

- Ở đây rất buồn bực, lại không thể ra ngoài dạo chơi, còn không bằng ở Đại Ma Thiên.

Vân Nhược Song lầm bầm nói.

- Vất vả lắm mới tới được đây, hãy ở lại một thời gian đi, coi như đi theo đại tỷ. Qua nửa năm nữa, ta thuận đường cũng muốn trở về Đại Ma Thiên một lần, đến lúc đó sẽ thuận tiện đưa ngươi trở về.

- Không! Hiện tại ta muốn trở về!

Vân Nhược Song lại bộc phát tính bướng bỉnh, nói muốn về là phải trở về, lão bản nương cũng không biết nàng uống nhầm thuốc gì, thật sự cũng ngăn cản không được.

Nhưng lão bản nương cũng không yên lòng để Vân Nhược Song đi một mình, đích thân đưa nàng đến thương hội Ma quốc, thương nhân sẽ đích thân phái hai gã cao thủ hộ tống nàng.

Trước khi đi, lão bản nương phát hiện tinh thần Vân Nhược Song tựa hồ có chút chán nản, không khỏi hoài nghi có phải mình đã có mấy lời hơi nặng nề hay không. . .

Vân Nhược Song vừa đi, Đào Vĩnh Xuân liền cắm một chiếc đũa trên đầu tường tường rào phía bắc khách sạn Phong Vân.

Bên phía Tiên quốc thương hội rất nhanh nhận được tin tức, An Chính Phong đẩy cửa phòng Miêu Nghị, ném một chiếc nhẫn trữ vật vào trong:

- Bên phía khách sạn có tin tức, ngươi có thể trở về.

Miêu Nghị nhìn xuống chiếc nhẫn trữ vật, ở bên trong đã có mười vạn viên hạ phẩm Nguyện Lực châu, lúc này cũng vội vàng cáo từ rời đi.

Hắn cao hứng trở lại khách sạn, không nói nhiều, tiếp tục đóng cửa tu luyện.

Ba tháng sau, khách sạn Phong Vân nghênh đón đại hỷ sự, lão bản nương từ Tử Liên tam phẩm đột phá thành công đến tứ phẩm. Tu sĩ đến cảnh giới này, mỗi cấp đột phá đều không có cái nào dễ dàng là chuyện mọi người đều biết, cũng ý nghĩa tuổi thọ sẽ kéo dài, chuyện này thật sự là đại hỷ sự.

Hầu bàn trong khách sạn tập trung ở phòng bếp, vây quanh lão bản nương nâng chén chúc mừng.

Có thể nhìn ra lão bản nương cũng rất cao hứng, sau khi tạ ơn mọi người, cười nói:

- Trước đây vài ngày ta nhận được thiếp mời của Nam Cực lão tổ, hai tháng sau Nam Cực lão tổ sẽ đón đại thọ hai mươi vạn năm, cho nên năm nay ta muốn ra ngoài dạo chơi một thời gian, có thể hơi lâu một chút. Khách sạn Phong Vân dù sao cũng là chỗ chúng ta sống yên phận, lúc ta không có ở đây, chuyện của khách sạn phải làm phiền chư vị dụng tâm lo lắng rồi.

- Vâng!

Mọi người vui vẻ hưởng ứng, Miêu Nghị cũng xen lẫn trong đó.

Đột nhiên một cánh tay vỗ xuống bả vai Miêu Nghị, Miêu Nghị đang vui vẻ cười đùa, quay đầu lại nhìn, phát hiện chính là thợ mộc. Chỉ thấy thợ mộc cười tủm tỉm nói:

- Ngưu Nhị, cơ hội khó có được, nghe nói lần này đại thọ hai mươi vạn năm Nam Cực lão tổ sẽ lấy ra chi bảo trấn cung ‘băng hỏa’ biểu diễn cho khách đến chúc thọ, ngươi có muốn cùng nhau đi mở rộng tầm mắt hay không?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều nhìn qua, những tiểu hầu bàn kia vẫn rất hâm mộ Miêu Nghị, đồng dạng làm hầu bàn, ngươi xem người ta xen lẫn tốt bao nhiêu. Chưa nói đến việc khác, chỉ riêng chuyện ngày ngày được theo lão bản nương xinh đẹp hầu rượu, bây giờ có cơ hội mở mang kiến thức cũng không quên Ngưu Nhị hắn.

Theo Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân thấy, Miêu Nghị luôn mạnh mẽ như thế, đi tới đâu xen lẫn cũng như thế, làm hầu bàn cường hãn cũng là chuyện bình thường.

Lão bản nương đang bưng chén rượu từ từ thưởng thức, cũng khẽ liếc mắt.

Tại sao Miêu Nghị lại không có giác ngộ này, suy nghĩ và theo đuổi của mọi người vốn không giống nhau, mục đích và tính cách của hắn không giống với những tên hầu bàn khác trong tiểu điếm.

Đối với hắn mà nói, các ngươi rỗi rãnh thì cứ đi, ta chỉ muốn ở đây an tâm tu luyện. Cấp bậc chúc thọ kia quá cao, ta chạy cũng không có phần, Nam Cực lão tổ biết ta là ai, cho dù ngươi chạy đến dập đầu trước mặt người ta, người ta cũng không lĩnh tình, tại sai ta phải lãng phí thời gian đi chúc thọ người ta chứ?

Trong miệng vẫn nhai đồ ăn, Miêu Nghị ngẩn người, vội vàng nuốt xuống trong miệng, sau đó lại rót rượu thưởng thức, cười nói:

- Đó không phải chỗ ta tham gia náo nhiệt, các ngươi đi đi.

Quay đầu lại, hắn đưa chén rượu không về phía Bì Quân Tử:

- Nào, chúng ta cùng rót đầy vào, chúc lão bản nương đi đường bình an!

Một đám người ồn ào hưởng ứng, mọi người đều rót đầy chén rượu, thợ mộc không biết nói gì.

Lão bản nương mỉm cười nâng chén, tiếp nhận chúc phúc của mọi người.

Mọi người cũng chỉ cùng nhau vui vẻ một lát, trong khách sạn rất bận rộn, không có cách nào làm trễ nãi quá lâu, phía ngoài còn có khách nhân chào hỏi.

Sau khi chia tay khỏi phòng bếp, mọi người lại trở về, tập trung làm các côn việc của mình.

Dưới ánh trăng, lão bản nương đi bộ phía trước; nho sinh, thợ mộc, thợ đá theo đuôi, đầu bếp lưu ở phòng bếp. Miêu Nghị vắt chiếc khăn trắng trên vai đi theo cuối cùng.

Nho sinh đột nhiên dừng bước đợi Miêu Nghị tiến lên, khoác cánh tay lên đầu vai hắn:

- Có cơ hội đi tìm hiểu, nâng cao nhận thức, tại sao không đi? Nếu ngươi thật sự muốn đi.

Hắn nhìn lão bản nương đang đi phía trước, chép miệng:

- Chúng ta giúp ngươi van cầu lão bản nương, đem ngươi mang theo.

- Ai nói ta muốn đi?

Miêu Nghị vội vàng khoát tay nói:

- Không cần không cần, không cần phiền phức như vậy.

- Ôi chao! Không phiền toái gì đâu.

Nho sinh cười hắc hắc, hướng về phía trước hô vang:

- Lão bản nương, không bằng mang theo hắn cùng đi cho vui.

Miêu Nghị vội nói:

- Không cần không cần, mang ta theo chỉ thêm phiền toái, ta không đi tham gia náo nhiệt.

Lão bản nương dừng bước xoay người, nhìn về phía mấy người, hỏi:

- Hắn không muốn đi, các ngươi kêu hắn đi theo làm chi?

Nho sinh kỳ quái nói:

- Lão bản nương. Hắn vốn nên ở bên cạnh ngươi hầu hạ người mới đúng! Ở khách sạn ta và đầu bếp đi không được, chỉ có thợ mộc và thợ đá đi theo nâng kiệu cho ngươi, bên cạnh ngươi cũng phải có một chân chạy chứ?

- Trong khách sạn bận rộn như vậy, ta phải lưu lại hỗ trợ.

Miêu Nghị yếu ớt nói. Lời này nói ra chính hắn cũng chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.