Phi Thiên

Chương 795: Chương 795: U ám rời đi (1)




Miêu Nghị khoát tay nói:

- Là ai không quan trọng, ở khách sạn ta đã mua chuộc được một người hầu bàn, người đó sẽ chịu trách nhiệm báo tin cho ta. Chưởng quỹ , ngươi phái người canh chừng khách sạn, nếu trên đầu tường phía bắc khách sạn có người đâm chiếc đũa, vậy chứng tỏ người kia đã bỏ đi, ta sẽ lập tức trở về.

Ánh mắt An Chính Phong sáng lên:

- Ngươi mua chuộc được những hầu bàn khác ở khách sạn?

Miêu Nghị lập tức đoán được lão này có chủ ý gì, khoát tay nói:

- Cũng không tính là mua được, đang khơi thông bên trong, từ từ sẽ đến, chuyện này gấp không được, tạm thời bọn họ chỉ có thể thông báo tin tức cho ta, dù sao ta đã tốn không ít tiền trên người bọn họ.

An Chính Phong gật đầu đồng ý nói:

- Đúng, chuyện này không thể nóng vội. Thà ổn định chứ không thể vội vàng làm hỏng chuyện.

- Chưởng quỹ, thương hội có thừa phòng không? Ta muốn trốn ở đây một thời gian, thuận tiện tu luyện. Ở khách sạn cả ngày giống như ăn trộm, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, hoàn toàn không thể tĩnh tâm tu luyện.

- Ngươi rời đi quá lâu còn có thể trở về sao? Bên phía khách sạn sẽ không nghi ngờ chứ?

- Ngươi yên tâm, nếu ta dám chạy đến, tức đã sắp xếp xong xuôi, bên phía lão bản nương ta đã tìm một lý do thích hợp. Không có việc gì, ta sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra nói giỡn.

An Chính Phong suy nghĩ cũng thấy thế, năng lực làm việc của tiểu tử này vẫn đáng khẳng định. Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì không may, nếu không cũng không thể đánh vào nội bộ khách sạn Phong Vân, thích thú gật đầu nói:

- Được, ngươi cứ ở đây trốn tạm một thời gian. Bên phía khách sạn ta sẽ phái người trông chừng. Một khi có tin tức lập tức báo cho ngươi, đi ra cửa gian phòng bên phải đang để trống.

- Để cho chưởng quỹ phí tâm rồi.

Miêu Nghị chắp tay tạ ơn, sau đó lại do dự nói:

- Chưởng quỹ, có thể cho ta thêm một chút Nguyện Lực châu hay khoong?

Vẻ mặt An Chính Phong cứng đờ:

- Lại muốn Nguyện Lực châu để làm chi? Không nói những vật khác, đây đã là lần thứ ba trong năm nay ngươi xin Nguyện Lực châu rồi.

Miêu Nghị thở dài nói:

- Khơi thông chuẩn bị quan hệ tốn hao rất lớn, khách sạn Phong Vân một năm kiếm được bao nhiêu tiền ngươi cũng không phải không biết, một chút tiểu ân huệ này người ta hoàn toàn không đặt trong mắt. Ta cũng không phải thần tiên trong truyền thuyết, dứt khoát là có thể làm xong chuyện này. Dĩ nhiên, ta ở khách sạn cũng mấy năm rồi, coi như cũng có tình cảm thân quen với bọn họ, những chi tiêu này cho dù không tốn, ta cũng có thể dừng bước, ngươi coi như ta chưa nói gì. Chưởng quỹ , ngài bận rộn, ty chức không quấy rầy nữa.

Nói xong hắn chắp tay cáo lui, hắn cũng không phải quá cầu xin, hoàn toàn là ngươi tự nhìn mà làm, xoay người rời đi.

Nói cũng nói đến tình trạng này rồi, có thể không cho sao? An Chính Phong trầm giọng nói:

- Lần này ngươi muốn bao nhiêu?

Miêu Nghị dừng bước, xoay người, lộ ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ nói:

- Mười vạn viên hạ phẩm Nguyện Lực châu!

Đây thật sự là một con số nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, không sai biệt lắm là thu nhập Nguyện Lực châu của một cung chủ bên ngoài trong một năm, làm cho An Chính Phong ngứa ngáy nói:

- Ngươi an tâm tu luyện trước đi, chờ khi nào ngươi trở về khách sạn sẽ cho ngươi thêm.

- Vâng! Ty chức tuân lệnh!

Miêu Nghị chính thức cáo lui.

Ra tới cửa đến gian phòng bên kia, đẩy cửa bước vào chỉ thấy căn phòng trống rỗng, trên mặt đất chỉ có một khối bồ đoàn. Sau khi nghiêm trang khoanh chân ngồi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười, mười vạn Nguyện Lực châu lại đã tới tay!

Tiên quốc thương hội kiếm được bao nhiêu tiền, hắn cũng không phải chưa từng lĩnh giáo, nhất là phân hội ở Lưu Vân Sa hải này, hắn cũng không phải ngày đầu tiên tới đây, sớm có nghe thấy.

Nơi quỷ quái này ngày ngày đánh giết cướp của không dứt, mỗi ngày lượng giao dịch ‘hàng lậu’ kinh người, so với bất kỳ tổng hội nào trong mười hai đại tổng hội của Tiên quốc cũng chỉ có hơn chớ không kém, đặc biệt là mấy năm nay sau khi tin tức thuyền rồng U Minh lộ ra ngoài, các tu sĩ quốc gia mang theo rất nhiều đến đây, thật ra để cho thương hội kiếm được đầy bát.

Chút đồ Miêu Nghị cầm tới thật sự không coi vào đâu, dĩ nhiên cũng sẽ không khách khí, thay đổi biện pháp mò từ thương hội, tùy tiện làm một khoản, cũng không biết tăng biết bao nhiêu lần so với hắn làm Phủ chủ ở Thủy Vân phủ, điện chủ cũng không so sánh được. Hiện tại hắn coi như hoàn toàn hiểu cái gì gọi là ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, mấy tên Phủ chủ khác thu nhập bao nhiêu năm mới có thể đổi được một món pháp bảo tốt, nhưng hắn chỉ cần tùy tiện là có thể làm ra một bộ, đây chính là chênh lệch.

Nước béo màu mỡ như vậy, hắn cũng lười không trở về, nếu không cũng sẽ không nhẫn nhịn nổi vị Vân đại tiểu thư kia.

Nhưng hắn cũng hiểu, tất cả những thứ này đều được thành lập dưới bối cảnh quan phương của mình, không có bối cảnh này sẽ không này mò được cơ hội. Sự thật chứng minh, đi ra ngoài mặc dù nguy hiểm, nhưng hồi báo lấy được lại vượt xa những phủ chủ chỉ ở mãi trên địa bàn của mình.

Miêu Nghị cũng biết, loại chỗ tốt này không thể nào để hắn mò mãi được, chắc chắn sẽ có một ngày hắn không thể chơi tiếp, cho nên thừa dịp hiện tại mò nhiều hơn một chút, trong nhà nuôi nhiều người như vậy, tích góp từng tí một tài nguyên tu hành phong hậu, sau đó trở về hang ổ ở Thủy Hành cung an nhạc hưởng phúc. . .

------------------------------------------

Khách sạn Phong Vân, sau khi Miêu Nghị hoàn toàn biến mất, Vân Nhược Song yên lặng tìm kiếm một tháng vẫn không tìm được bóng người, rốt cục không nhịn được hỏi lão bản nương:

- Đại tỷ, tên hầu bàn lầu dưới đi đâu rồi?

Lão bản nương kỳ quái hỏi:

- Song Nhi, tại sao ngươi vẫn không chịu bỏ qua cho hắn?

- Ta nào có không buông tha cho hắn, ta chỉ tìm hắn cùng chơi mà thôi.

Trong nhà, Vân Nhược Song giúp lão bản nương cắt tỉa mái tóc, nói nhỏ:

- Đại tỷ, hắn rốt cuộc trốn đi đâu rồi?

Lão bản nương ai thán nói:

- Hắn sớm đi rồi, bị ngươi hù dọa bỏ chạy rồi.

Vân Nhược Song ngẩn ra:

- Đi? Bị ta hù dọa bỏ chạy?

Nàng chợt giận dữ nói:

- Ta đáng sợ như vậy sao?

Lão bản nương nhìn vào gương, cười nói:

- Còn không đáng sợ? Nếu đổi lại là ta cũng bị ngươi hù dọa bỏ chạy, ngươi nhìn hầu bàn của khách sạn, ngay cả bọn đầu bếp cũng không dám chọc giận ngươi, nhìn thấy ngươi chỉ biết chui đi ẩn núp, ngươi nói ngươi có đáng sợ hay không?

Vân Nhược Song có thể nói là nghiến răng nghiến lợi:

- Tại sao? Chẳng lẽ ngoại hình của ta không xinh đẹp, nam nhân không thích nữ nhân ngực lớn sao? Ta có kém gì.

Lão bản nương xoay người lại, nhìn nàng thở dài:

- Nam nhân có lẽ thích nữ nhân xinh đẹp ngực lớn, nhưng dáng vẻ bề ngoài chỉ làm bọn họ thích vui đùa một chút, cũng không phải là tình cảm thật sự... Thích, nhưng dựa vào bối cảnh của ngươi, người nào còn dám vui đùa với ngươi một chút? Ngươi không có bề ngoài của nữ nhân, nhưng lại có tính cách của nam nhân, hơn nữa còn là loại tự do vô độ, nói khó nghe một chút là điên điên khùng khùng, người nào nhìn thấy mà không sợ? Điều này cũng không thể trách ngươi, gia gia cái gì cũng tốt, chính là có điểm này không để ý. Lúc nhỏ ta cũng không khác gì ngươi, ta chỉ may là lúc ấy bà cô còn tại thế, còn ngươi lại không có ai dạy dỗ ngươi thành một cô gái bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.