Phi Thiên

Chương 794: Chương 794: Trốn trốn trốn (2)




- Ta đã sớm biết ngươi thích ta, thích thì thích, nam nhân thích nữ nhân không phải là chuyện rất bình thường sao. Ta không có ý trách ngươi, ngươi sợ cái gì, có còn bản lĩnh nam nhân hay không.

Vân Nhược Song cười hắc hắc không thôi, tủm tỉm nói:

- Hiện tại ngươi cũng đã gặp ta, nếu Vân Phi Dương lại giới thiệu ta cho ngươi, ngươi có đáp ứng hay không?

Ngươi điên khùng như thế, người đầu óc có vấn đề mới chịu đáp ứng! Miêu Nghị thở dài nói:

- Đại tiểu thư, ngươi tha cho ta có được hay không? Ta thừa nhận tất cả chuyện này đều là lỗi của ta, ngươi bỏ qua cho ta có được không?

- Ngươi đã thừa nhận thích ta rồi, ta còn hại cái gì.

Vân Nhược Song rất bạo dạn, dùng bả vai đụng hắn một cái, rất ‘ âm hiểm ’ câu dẫn nói:

- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, khi ta không mặc quần áo mới càng đẹp mắt đấy! Nếu cưới ta..., có thể muốn nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ ấy! Ngươi có động tâm hay không? Nói mau, nếu Vân Phi Dương tìm ngươi giới thiệu, ngươi có đáp ứng hay không?

Nghe giọng điệu này, tựa hồ vẫn còn muốn kêu Vân Phi Dương đến tìm mình một lần nữa.

Miêu Nghị thiếu chút nữa hộc máu, lão tử không phụng bồi, trực tiếp thừa dịp người kia không chú ý, nhanh chóng đẩy cửa xông ra ngoài, kết quả vừa mở cửa thiếu chút nữa đâm vào lão bản nương đang đứng bên ngoài. May là lão bản nương phản ứng nhanh, đưa tay túm lấy ngực hắn.

Còn Vân Nhược Song tựa hồ cũng đồng thời nhanh chóng chạy tới, túm lấy cánh tay Miêu Nghị:

- Đừng chạy!

Miêu Nghị có thể nói là mở to hai mắt nhìn lão bản nương từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa không nhận ra nàng. Lúc này lão bản nương đã thay bộ quần áo hở hang, mặc một bộ váy liền áo màu xanh, mái tóc được vấn trên đỉnh đầu, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy trang nhã cao quý. Còn nữa tư thái thướt tha càng được bộ y phục bó sát người tôn lên. . . Phong vận quyến rũ mê người, có thể nói trong nháy mắt đã khiến Miêu Nghị ngây người.

Vẻ đẹp chân chính của nữ nhân làm cho nam nhân mê đắm vốn không phải là mặc y phục hở hang, ăn mặc như vậy chỉ hấp dẫn nam nhân tới giao phối!

Lão bản nương lần đầu thấy Diệp Tiếu nhìn mình như vậy, cũng có chút ngượng ngùng. Cánh tay đang túm lấy ngực hắn buông lỏng ra, nhìn bộ dạng do dự của Vân Nhược Song, không khỏi trầm giọng nói:

- Song Nhi, ngươi đang làm gì vậy?

Nàng trở lại không thấy Vân Nhược Song, đoán có thể nàng đã xuống dưới lầu, vội lập tức chạy xuống, không ngờ đúng là như vậy.

Ai ngờ Vân Nhược Song hoàn toàn không để ý đến nàng, thấy Miêu Nghị nhìn đại tỷ ngẩn người, tức giận nói:

- Nhìn cái gì vậy? Nếu nhìn nữa ta sễ đâm mù hai mắt ngươi!

Vẻ mặt Miêu Nghị cứng đờ, vội vàng thu ánh mắt, dở khóc dở cười nói:

- Lão bản nương. Vị muội muội này của ngươi, ta thật sự chịu không nổi, van xin lão bản nương giơ cao đánh khẽ cứu mạng!

Lão bản nương lập tức đưa mắt lạnh liếc sang, cánh tay Vân Nhược Song đang túm lấy Miêu Nghị co rụt lại, hắc hắc nói:

- Ngươi đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, hắn thấy ta rất thích thú, không tin ngươi hỏi hắn xem.

- Đi!

Lão bản nương có quỷ mới tin nàng..., người ta gặp nữ nhân điên khùng như ngươi, có thể thích mới là lạ, xuất thủ như tia chớp, trực tiếp nắm Vân Nhược Song kéo đi:

- Còn dám chơi bời, ta lập tức đưa ngươi về, có tin không!

- Đại tỷ, không dám…á..., đau , ngươi nhẹ chút. . .

Miêu Nghị như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhỏm, quay đầu lại nhìn trong nhà, hắn cũng không dám ngây người ở đây nữa, trực tiếp tung người nhảy xuống lầu, nhanh chóng chui vào phòng bếp.

Đầu bếp đang sai sử mấy tên trợ thủ làm đồ ăn, Bì Quân Tử dĩ nhiên cũng ở trong đó, nhìn thấy Miêu Nghị gật đầu cười, con chuột tinh này tựa hồ rất hưởng thụ loại cuộc sống mặc dù bận rộn nhưng vô lo này.

Miêu Nghị cũng gật đầu ra hiệu, đi tới bên cạnh đầu bếp truyền âm nói:

- Đầu bếp, lão bản nương kêu ta trốn trong phòng ngươi một thời gian ngắn, đừng để người ngoài biết ta đang ở chỗ ngươi.

Nghe nói là ý tứ của lão bản nương, đầu bếp dĩ nhiên không có ý kiến, chẳng qua kỳ quái nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Sau này ta sẽ giải thích.

Miêu Nghị vừa dứt lời, nhanh chóng chui vào nhà kho bên trong.

Chiếc giường của đầu bếp đặt ở đây. Sau khi khoanh chân ngồi lên, hắn thở phào nhẹ nhỏm, ném Nguyện Lực châu vào trong miệng tiếp tục tu luyện.

Ai ngờ hắn cũng trốn ở nơi này được ba ngày, không phải vì không ra ngoài làm việc, ngày thứ hai đầu bếp đã hỏi lão bản nương, ý tứ của lão bản nương cũng là để Miêu Nghị trốn ở chỗ hắn một thời gian ngắn, đừng lộ diện; đầu bếp trở lại cố ý chuyển đạt nội dung.

Đến buổi sáng ngày thứ tư, thừa dịp lão bản nương ra ngoài dò xét, rèm cửa phòng kho đột nhiên bị kéo lên, Vân Nhược Song vừa tiến vào định hỏi thăm, liền bắt quả tang Miêu Nghị đang ở đây, rèm cửa vung lên, có thể nói là liên tục cười lạnh nói:

- Ngươi đang ở đây trốn ta sao?

Miêu Nghị vừa nhìn thấy nàng, giống như thấy ác ma, chưa bao giờ hắn sợ một nữ nhân như thế, ngay cả da gà cũng theo bản năng nổi lên.

May là lão bản nương phản ứng mau, quay đầu lại vừa thấy trong nhà không có người, phản ứng đầu tiên đã là chạy tới nơi này, bắt được Vân Nhược Song, kéo nàng lôi đi.

Miêu Nghị vừa ra khỏi phòng kho, lập tức tìm đầu bếp nói:

- Ngươi quay lại nói với lão bản nương, nơi này đã còn không an toàn, ta ra ngoài trốn một thời gian.

Đầu bếp cũng không biết nói gì, nếu ở khách sạn Phong Vân của Lưu Vân Sa hải còn không an toàn, vậy tất cả mọi người còn chạy nơi này trốn nguy hiểm làm gì.

Nhưng trải qua tình cảnh vừa rồi, hắn cũng đã nhìn ra, không khỏi hỏi:

- Ngươi và Song Nhi cô nương từng có quan hệ?

- Không phải là ta từng có quan hệ với cô ta, là cô ta theo ta không được! Không nói nữa, nhớ nói giúp cho ta một tiếng với lão bản nương.

Miêu Nghị nói xong, lại chạy đến đại đường, lôi Đào Vĩnh Xuân ra một góc, nói thầm mấy tiếng.

Sau khi Đào Vĩnh Xuân gật đầu, Miêu Nghị lại chui phía sau quầy đổi y phục, nhanh chóng rời khỏi khách sạn Phong Vân.

Ra khỏi khách sạn cũng không còn nơi nào khác để đi, chọn lựa đầu tiên dĩ nhiên là thương hội Tiên quốc.

An Chính Phong thấy Miêu Nghị trở lại, có thể nói là sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống:

- Ai bảo ngươi trở lại? Ta không phải đã nói với ngươi, không nên mạo muội trở về nơi này, có chuyện gì sẽ phái người liên lạc với ngươi, ngươi làm như vậy rất dễ bại lộ có biết không!

Miêu Nghị ai thán nói:

- Ta cũng không muốn về! Ta là bị ép trở về. Ở khách sạn Phong Vân mới xuất hiện một vị khách nhân, đã từng chạm mặt với ta trong dẹp loạn Tinh Túc hải, biết thân phận thật sự của ta. Vì vậy ta không thể không trở lại trốn một thời gian, nếu không sống ở khách sạn nhất định sẽ bị bại lộ, ta cũng không thể ăn không, không làm việc ở khách sạn được.

Thì ra là như vậy, thì ra là trách lầm tiểu tử này! Sắc mặt An Chính Phong ngưng trọng nói:

- Ngươi không cần khẩn trương, là ai? Ta sẽ nghĩ cách trừ khử hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.