Phi Thiên

Chương 2717: Chương 2717: Có chút không tự giác (2)




Đối diện với sự tình bất kỳ, người không biết rõ thực hư vĩnh viễn là đại đa số, mà kẻ biết thực hự trong đám người mắt lạnh bàng quan nghe được lời này lại ngấm ngầm lắc đầu, kẻ nào lòng dạ biết rõ đều rõ ràng, đây là người sớm đã rơi vào trong tay Tín Nghĩa các, giờ tặng không cho Ngưu Hữu Đức lập công, nếu không có Tín Nghĩa các gì kia. Đừng nói người Khấu Thiên vương phái tới, cho dù Khấu Thiên Vương tự thân tơi cũng khó mà bắt được.

Miêu Nghị kéo tội nhân vừa bắt được ra dạo phố, chuyện uy phong như vậy Từ Đường Nhiên tự nhiên không ý kiến, ngược lại muốn cho những đồng liêu từng xem thường mình ở Thiên phố chống mắt lên mà xem, hiện nay Từ mỗ chính đang hoành hành Quỷ Thị! Huống hồ hiện tại hắn mong không được trong phong ba càng dể thấy càng tốt, giống như lý luận hắn từng nói với Tuyết Linh Lung.

Đào phạm sa lưới, mấy người đi trước mở đường, đào phạm bị giải đằng sau, Từ Đường Nhiên đi áp trận, dưới ánh nhìn của đám đông, ngẩng đầu ưỡn ngực chắp tay mà đi, ngoài vẻ ngạo nghễ, trong đôi mắt kia còn lộ ra sự âm ngoan.

Thứ ở mặt ngoài là cho người khác xem, đắc ý trong lòng lại tự mình hắn biết. Lại có đào phạm sa lưới, hắn muốn không cao hứng cũng khó, lần này đã là lần thứ tư, đợt thứ nhất được thưởng, đợt thứ hai vẫn cứ được thưởng, lần thứ ba phẩm cấp thăng một cấp, lần thứ tư không biết sẽ thế nào, gặp qua lập công, nhưng chưa thấy lập công liên tục thế này.

Then chốt là công lao này lập rất nhẹ nhàng, tổng trấn đại nhân chỉ định địa điểm, hắn nhanh nhanh dẫn người đuổi tới nơi đó đào phạm sớm đã bị khống chế, không cần nhiều chuyện, trực tiếp nhấc người đi là xong, căn bản không có gì nguy hiểm, quả thực là nằm yên hưởng thụ. Ngay chính bản thân Từ Đường Nhiên cũng khó mà tin tưởng.

Còn bản thân Miêu Nghị càng không cần nói, phẩm cấp nhảy lên từng bậc từng bậc. Miêu Nghị mới không quản cái gì gọi là giao dịch sau màn, loại cơ hội khó được này, chỉ cần bắt được đào phạm, trực tiếp nhân thể nhấc người mặt dưới theo cùng báo công luôn. Hắn muốn thừa cơ ôm cây đợi thỏ, nhấc lên cấp bậc cho thủ hà tâm phục. Mỗi lần tính công đều có tên đám người Diêm Tu, Dương Triệu Thanh cùng Từ Đường Nhiên.

Thậm chí cả đám người Khấu gia sắp xếp tới Quỷ Thị cũng được thơm lây, Miêu Nghị luân lưu báo công cho bọn họ luôn, bởi thế gần nhất người trong phủ tổng trấn Quỷ Thị đều rất xông xáo nhiệt tình, mọi người gặp mặt đều cười nói vui vẻ, người gặp việc vui tinh thần sảng, lần đầu trong đời phát hiện còn có thể lập công như thế này, thật không khác trò đùa là bao, tự nhiên cũng hiểu là được thơm lây từ ai, thế nên vừa nhìn thấy Miêu Nghị đều cung kính vô cùng.

Còn trò mèo trong đó, ngay cả người được Khấu gia chọn tới còn không nói, chuyện liên quan tới lợi ích bản thân, có ai lại lôi ra hỏng mất dịp tốt như vậy, tổng trấn đại nhân phân phó bọn họ nói thế nào, cứ làm theo thế ấy là được.

Mà phủ tổng trấn Quỷ Thị trực thuộc Thiên Tần cung, người ngoài không nhúng tay vào được, một bên là Hạ Hầu gia ngầm đưa tới công lao, một bên là Thiên hầu lòng dạ biết rõ mở một mắt nhắm một mắt, cộng thêm Thiên hậu vừa hoài dựng thiên tử, vô luận khí thế hay phong thanh đều là lúc chính thịnh, chỉ cần đĩnh bụng ra trước mặt Thiên đế, Thiên đế mới được nếm thử tư vi có con trai đều phải vuốt râu giả bộ hồ đồ, bởi vậy đối với động tĩnh tại Quỷ Thị đám cao tầng Thiên Đình tạm thời mắt lạnh bàng quan, nhìn một đám binh tôm tướng cá ngồi kia thăng cấp thăng quan, coi như là trò đùa!

Người sáng suốt đều biết, đây là hồi báo sau cùng của Hạ Hầu gia cho Khấu gia sau lần tương trợ kia, phải giúp Ngưu Hữu Đức khôi phục nguyên cấp, một khi mục đích đạt thành, kỳ hạn được Tín Nghĩa các che chở của Ngưu Hữu Đức cũng hết, bởi thể mọi người đều nhẫn nai chờ đợi, sau này sẽ có lúc nhìn Ngưu Hữu Đức khóc!

- Gia hỏa lại dẫn phạm nhân du hành?

Tào Mãn đứng trước cửa sổ, nhìn mặt hồ sáng lấp lánh dưới ánh đèn đuốc nhàn nhạt hỏi.

Thất Tuyệt đứng ở một bên hồi báo gật đầu nói:

- Đúng vậy, thủ hạ của hắn là Từ Đường Nhiên dẫn phạm nhân du hanh tại Quỷ Thị.

Sắc mặt Tào Mãn khẽ trầm xuống, phủ tổng trấn Quỷ Thị tiếp tục làm thế này nhiều nhiều ít ít sẽ tao thành ảnh hưởng tới Quỷ Thị, kẻ không biết chuyện sợ là sẽ nghi ngờ sức khống chế của Tín Nghĩa các đối với Quỷ Thị, vô hình trung sẽ đề thăng sức ảnh hưởng của phủ tổng trấn, hành động này khiến trong lòng hắn ẩn ẩn bốc lửa, rất muốn cho Miêu Nghị một bài học, chẳng qua cuối cùng vẫn nhịn xuống, cười lạnh một tiếng:

- Gia hỏa này có vẻ không tự giác chút nào!

Xem ra là hoành hành ở Thiên phố quen rồi, bệnh cũ lại tái phát!

Thất Tuyệt hỏi:

- Có cần lão nô đi cho hắn một bài học?

- Hử!

Tào Mãn hừ lạnh nói:

- Không cần, đuôi con thỏ không dài ra được, cứ để hắn đắc ý một trận. Huống hồ hắn cũng đã đắc ý rồi, nửa đường giở trò chỉ khiến kẻ biết chuyện cười vào mũi chúng ta, chẳng lẽ cả chút sức khống chế này Tín Nghĩa các đều không có?

- Vâng!

Thất Tuyệt ứng tiếng.

Quỳnh Tinh Thiên Vương phủ.

Trong đại điện, chỉ có Khấu Lăng Hư, Đường Hạc Niên cùng Khấu Tranh.

Nghe xong bẩm báo Khấu Lăng Hư sá dị một tiếng:

- Ngưu Hữu Đức lại dẫn phạm nhân du hành công khai tại Quỷ Thị?

Đường Hạc Niên hơi có vẻ đành chịu nói:

- Đúng, cũng như mấy lần trước đây, cô gia làm vậy có phải hơi quá, chẳng lẽ còn muốn như Thiên phố trước kia? Lão nô lo lắng liệu có chọc giận Tín Nghĩa các, hay là nhắc nhở cô gia thu liễm một chút?

Khấu Tranh nói:

- Ta liên hệ Ngưu Hữu Đức nói mấy câu.

Khấu Lăng Hư đưa tay nói:

- Quên đi! Nếu đã đáp ứng uỷ quyền cho hắn, vậy cứ để hắn đi dày vò, xảy ra chuyện cũng là hắn tự tìm. Hơn nữa, Tín Nghĩa các đều không ý kiến, chúng ta có gì mà gấp. Chẳng qua tiêu tử này đích xác có hơi không tự giác!

Thiên cung. Tinh thần điện.

Nghe xong Tư Mã Vấn Thiên bẩm báo, “Hắc

hắc !” Thanh chủ nhướng mày lên, gác tay sau lưng đi tơi đi lui trong đại điện:

- Tín Nghĩa các không ngăn trở?

Tư Mã Vấn Thiên trả lời:

- Tạm thời không thấy phản ứng.

Thanh chủ vui vẻ nói:

- Thằng nhãi kia có hơi không tự giác a, liệu có phải Tín Nghĩa các dời tảng đá lên nện chính chân mình?

Thượng Quan Thanh đứng canh đó lắc lắc đầu:

- Tín Nghĩa các rõ ràng tình cảnh của hắn, biết hắn chỉ có thể bật nhảy nhất thời mới lười nhác để ý hắn mà thôi.

Thanh chủ ha ha nói:

- Tổng trấn Quỷ Thị dưới tay trẫm có thể khiến cho Tín Nghĩa các không lên tiếng cũng là chuyện tốt hiếm gặp.

Cao Quán làm kẻ đầu têu lại hờ hững nói:

- Đương sơ thần đã nói, ném Ngưu Hữu Đức tới Quỷ Thị đi, hắn sẽ không chịu yên. Căn cứ hiểu biết của thần đối với hắn, đoán rằng hắn đang dò xét thái độ Tín Nghĩa các, hiện nay Tín Nghĩa các không lên tiếng chính là châm lửa cho khí diễm ngang ngược của y, sau này gia hoa kia tám chín phần mười còn sẽ chọc ra chuyện càng lớn. Cứ nhìn phong cách hành sự của hắn tại Thiên phố là biết, hắn không giống là người có thể dung nhẫn tiếng nói của bản thân không cό trong lượng trên địa bàn của chính mình.

Thanh chủ lập tức hứng thú, quay đầu hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi cho là hắn dám xé phá da mặt cùng Tín Nghĩa các?

Cao Quán nhàn nhạt nói:

- Tín Nghĩa các cũng chỉ là công cụ của Hạ Hầu gia thôi, lúc tại Thiên phố, ngay cả quyền quý toàn triều hắn đều dám khai đao, gia hỏa kia chỉ có thể vuốt đuôi dỗ dành, chọc đến hắn, cả mệnh đều có thể không cần thì có chuyện gì mà không dám làm. Nếu bệ hạ muốn xem náo nhiệt, không ngại ngầm trợ lực một chút, tin tưởng Quỷ Thị sẽ trở nên sôi động lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.