Tần Tịch đứng xa xem biến sắc mặt, ánh mắt độc ác nhìn Phong Bắc Trần. Hôm nay những người ở đây trừ phi chết sạch không thì thanh danh của Tần Vi Vi bị hủy hoàn toàn. Người đời thường không tin sự thật mà chỉ có hứng thú với lời đồn bậy bạ. Đặc biệt tin đồn quan hệ nam nữ là hỗn loạn nhất, dễ khiến người tin thật. Bởi vậy ‘ma’ tồn tại trong lòng mỗi người.
Dù hôm nay Miêu Nghị vượt qua ải này, Tần Tịch lo về sau nữ nhi khó đứng thẳng trước mặt hắn, nàng làm sao đối mặt người đời chỉ trích đây?
Miêu Nghị cười khẩy nói:
- Lão tặc, không cần bôi nhọ nữ nhân của ta để dời sự chú ý. Ta biết rõ việc nhơ nhớp giữa ngươi và đệ tử của ngươi, có ý gì thì ngươi tự biết rõ, lão tử lười nói nhảm với ngươi, để mạng lại đây!
- Còn dám mạnh miệng. . .
Phong Bắc Trần chưa nói xong bỗng ngoái đầu nhìn sau lưng.
Vù vù vù vù vù!
Năm con Đường Lang đột nhiên xuất hiện, xếp một hàng bay nhanh tới. Đám người Lý Mặc Kim giật mình, thứ gì dây?
Phong Bắc Trần quát to:
- Ngăn lại!
Đám tu sĩ nhanh chóng chặn đường nhưng rồi chính bọn họ hét thảm, tay chân cụt bay đầy. Nanh vuốt sắc bén của năm con Đường Lang trực tiếp mở một đường máu vọt tới, căn bản không thèm quan tâm mọi người chém đao thương vào vỏ cứng rắn. Tốc độ Đường Lang nhanh hơn hẳn đám tu sĩ Hồng Liên, Tử Liên.
Lý Mặc Kim, Phó Nguyên Khang, Miêu Quân Di dù rất giật mình nhưng vẫn nhanh chóng lao lên chặn đường. Quách Nhân Quang, Hoa Ngọc có tu vi Tử Liên, chưa đến Kim Liên. Thấy Đường Lang xung phong lao lên thì hai người này không dám tới gần.
Chờ khi Đường Lang xuất hiện rồi mới chặn lại thì hơi muộn, cộng thêm Đường Lang rất nhanh, chớp mắt tới bên cạnh Phong Bắc Trần.
Lý Mặc Kim tu vi cao nhất trong sư huynh đệ, Kim Liên tam phẩm, gã lao lên trước nhất chặn lại một con Đường Lang.
Bùm!
Đường Lang bị Lý Mặc Kim một kiếm hất bay, nhưng chỉ để lại một vết kiếm trên người Đường Lang, nó nghiêng người tiếp tục bắn hướng Phong Bắc Trần.
Một con, hai con, ba con . . .
Năm con Đường Lang miệng lưỡi sắc nhọn tốc độ siêu nhanh, Phong Bắc Trần hết hồn, phất tay chiêu ra bảo kiếm nhanh chóng chém xung quanh.
Đường Lang lao lên từng con bị Phong Bắc Trần đánh bay nhưng chỉ để lại vết kiếm cạn, không thể công phá phòng ngự giáp sát mạnh mẽ bẩm sinh của chúng nó. Bảo kiếm trong tay Phong Bắc Trần va chạm với nanh vuốt sắc bén của Đường Lang thì bị mẻ.
Phong Bắc Trần càng hoảng hơn, quái vật nanh vuốt sắc bén như thế nếu đụng vào thịt mình là toi.
Phong Bắc Trần xoay người điên cuồng chém, trữ vật thủ trạc tuôn ra ánh sáng vàng, một bộ chiến giáp Kim Tinh độ thuần cao khoác lên người phòng ngự. Phong Bắc Trần xoay nhanh mang theo sức mạnh kỳ dị như vòng xoáy. Mỗi khi xoay Phong Bắc Trần đánh bật Đường Lang công kích để bảo vệ mình.
Phong Bắc Trần không dễ chọc, thực lực của Đường Lang không làm gì gã được. Nhưng quan trọng là đa số sức lực và pháp lực của gã còn phải lo khống chế Vô Lượng thế giới trên trời đã nhốt Miêu Nghị, Lăng Thiên.
Đám người Lý Mặc Kim khoác chiến giáp vọt tới vây công, nhưng bọn họ không có tốc độ phản ứng nhanh như Phong Bắc Trần. Đường Lang phản kích là cả đám luống cuống tay chân, lỗi tại Phong Bắc Trần không dạy cho bọn họ bản lĩnh giấu đáy hòm.
May mắn năm con Đường Lang dũng mãnh không sợ chết, mục tiêu chính là bám riết Phong Bắc Trần không rời, điên cuồng tấn công nhanh, không thì đám người Lý Mặc Kim đã gặp nguy hiểm.
Năm con Đường Lang hơn hẳn những con lúc trước Miêu Nghị mang đi tham gia sát hạch. Đó là quái vật trong thời gian Miêu Nghị sát hạch thì Vân Tri Thu dùng Kết Đan nuôi nấng chúng trăm năm, con nào cũng to khỏe như trâu.
Xung quanh tụ tập một đống người, không có chỗ cho bọn họ nhúng tay.
Miêu Nghị bị nhốt trong trận cảm giác pháp lực từ Vô Lượng thế giới dao động hơi hỗn loạn.
Miêu Nghị kêu lên:
- Lăng Thiên, vào túi thú của ta!
Miêu Nghị phất tay thu Lăng Thiên vào túi thú rồi múa nhanh Nghịch Lân thương, từng đợt phích lịch hỏa kiếm như mưa rào bắn tung bốn phương tám hướng.
Miêu Nghị nhận ra Phong Bắc Trần khó thể một lòng lo hai việc giữ cho pháp lực, hắn từ bên trong tăng lớn áp lực cho gã, khiến Vô Lượng thế giới tan vỡ.
Quả nhiên áp lực trong ngoài làm Phong Bắc Trần sắp không chịu nổi nữa.
Vù vù vù vù vù!
Mấy chục hỏa kiếm màu da cam bắn ra từ phong vân đất đá xoay tròn ầm ầm đánh vào mặt đất gần đó. Ánh lửa nổ tung, khét đen. Mặt đất rung rịnh, người xung quanh hoảng hồn nhanh chóng bay đi trốn.
Năm con Đường Lang điên cuồng cường công, bên trên có một đống đất đá rơi như mưa.
Một bóng người được lửa bao bọc tựa như thần lửa lao nhanh ra, đâm thương, quát to:
- Lão tặc! Để mạng lại!
Phong Bắc Trần giật nảy mình, xoay người nhanh chóng bay xéo ra, hét to:
- Bày trận ngăn hắn lại!
Năm con Đường Lang vỏ đầy vết kiếm bay vèo vèo cắn chặt Phong Bắc Trần không nhả, đánh gã túi bụi.
Lý Mặc Kim, Phó Nguyên Khang lập tức vung tay thi pháp, mặt đất rung rinh, đất đá bay lên. Vô Lượng thế giới lại hiện ra muốn nhốt Miêu Nghị lại.
Miêu Nghị bao bọc trong lửa, hắn vừa lao ra đại trận rống to:
- Trảm!
Miêu Nghị vung trường thương lửa cháy đập xuống mặt đất.
Ầm!
Nghịch Lân thương có con rồng lửa quấn quanh đập mạnh xuống đất.
Mới rồi ba người liên tục thi pháp làm đất đá bay lên mất khống chế, một thương đập xuống đất càng làm trời sụp đất nứt, các khe rãnh như mạng nhện nhanh chóng lan tràn dưới đất.
Miêu Nghị xoay người cầm thương xoay tít như mũi tên lao nhanh đuổi theo hướng Phong Bắc Trần chạy trốn, tiếng rồng ngâm vù vù bắn phá tứ phương, hỏa kiếm gấp gáp như bão tố chém vào ba người Lý Mặc Kim.
Ba người hết hồn vội huơ kiếm chống đỡ, không rảnh bày trận.
Người xem cuộc chiến sợ hãi nhanh chóng thụt lùi, thấy đất đá bay loạn, ánh lửa bắn ra canh giờ, động đất, vết nứt lan tràn. Pháp lực dâng trào cuốn khắp nơi, ngọn núi gần chút đã sụp đổ, cảnh này giống như trời sụp đất nứt.
Có tiếng chim ưng hót lảnh lót:
- Gri!
Trong đất đá che mắt, tử điêu lại hiện ra, vỗ cánh đưa lưng hướng mặt đất bay ngược. Miêu Nghị đứng ngược trên lưng tử điêu, thương ra như rồng điên cuồng tấn công Phó Nguyên Khang trước mặt.
Bốn phía không thể thấy được gì, Phó Nguyên Khang cảm nhận pháp lực dao động thì đứng tim, huơ kiếm chém lung tung.
Đinh!
Một tiếng giòn vang, đầu Nghịch Lân thương sắc bén bỗng xuất hiện trước mặt Phó Nguyên Khang, bảo kiếm của gã đã gãy.
Phập!
Trong hỗn loạn, Nghịch Lân thương như có con mắt, ác ổn chuẩn bẻ gãy bảo kiếm, đầu thương nhếch lên nhanh như tia chớp hất cao, đầu Phó Nguyên Khang như dưa hấu mục nổ tung.
Trong đất đá bay loạn có một bóng đen vụt qua bên trên gã, Phó Nguyên Khang không có đầu nên không thấy gì, máu phun ra từ phần cổ, vẫn còn huơ kiếm gãy chém hai cái rồi nuối tiếc ngã xuống đất.
Vù vù vù vù vù!
Đất đá cuồng bạo, một con tử điêu lao ra khỏi bụi mù vọt lên cao đuổi theo Phong Bắc Trần chạy trốn phía chân trời.
Lát sau Lý Mặc Kim, Miêu Quân Di bay ra từ cát bụi tứ giăng, bên dưới không có động tĩnh đánh nhau, không thấy Phó Nguyên Khang có phản ứng gì, chắc gã không ổn rồi.