Phi Thiên

Chương 1745: Chương 1745: Thời đại của ngươi kết thúc. (Thượng)




Lý Mặc Kim, Miêu Quân Di lơ lửng trên trời nhìn nhau, lòng thầm sợ hãi, không ngờ Miêu Nghị mạnh mẽ thiện chiến đến vậy.

Dù thế nào thì quan niệm thế đạo một ngày làm sư suốt đời làm phụ rất khó xóa bỏ, Miêu Nghị có lợi hại đến mấy . . . ít nhất chưa tới bước cuối cùng thì Miêu Quân Di, Lý Mặc Kim không thể bỏ mặc Phong Bắc Trần được.

Hai người vung kiếm cùng bay hướng Miêu Nghị.

Người trốn xung quanh ngó nhau, lục tục lao lên trời đuổi theo.

Thấy hậu phương là Miêu Nghị khống chế tử điêu truy sát lên, Phong Bắc Trần lòng nóng như lửa đốt, nhưng cố tình bị năm con Đường Lang chết tiệt bám chặt.

Năm con Đường Lang làm chậm tốc độ bay của Phong Bắc Trần, nhưng một trong sáu kỳ công không phải hư danh, dù bị bám chặt nhưng Đường Lang không đến gần Phong Bắc Trần được. Khí lưu xoay tròn quanh người Phong Bắc Trần có ảnh hưởng rất lớn với Đường Lang giương cánh bay, công kích xen kẽ mỗi khi tới gần Phong Bắc Trần là bị gã chém cho một nhát, nếu không nhờ vỏ cứng rắn thì đã chết hết trong tay gã.

Lúc này người năm con Đường Lang bị Phong Bắc Trần chém đầy vết thương.

Tử điêu vọt tới, Miêu Nghị nhảy khỏi lưng nó nhanh như sao băng bắn ra, đâm một thương vào vòng vây công của Đường Lang.

Phong Bắc Trần kinh hoàng hốt hoảng huơ kiếm chém lung tung, bàn tay to liên tục vung dấy lên khí lưu mạnh mẽ đánh bật công kích xen kẽ của Đường Lang.

Đinh!

Miêu Nghị hất thương lên, bảo kiếm của Phong Bắc Trần bị đứt thành hai khúc.

Phong Bắc Trần ờ trên cao xoay người, kiếm gãy bắn hướng Miêu Nghị, hai tay gã vạch từng vòng tròn lớn nhỏ, khí lưu quanh thân gần như hữu hùng, làm đầu thương sắc bén của Miêu Nghị lệch đi. Năm con Đường Lang bị khí lưu cường đại đánh xoay vòng vòng.

Thừa dịp này Phong Bắc Trần nhanh chóng chạy ra.

Nhưng tốc độ bay của Đường Lang không chậm hơn Phong Bắc Trần, gã mới phá vòng vây thì năm con Đường Lang lại bay tới vây quanh gã, điên cuồng tấn công.

Hốc mắt Phong Bắc Trần sắp nứt, bị dây dưa thế này làm gã muốn phát cuồng.

Miêu Nghị lại giết tới đâm thương, Phong Bắc Trần vỗ chưởng vào đầu thương. Bàn tay như phong hỏa luân liên tục xoay, khí lưu mạnh mẽ lại nghiền đầu thương sắc bén của Miêu Nghị đung đưa.

Miêu Nghị không đợi chiêu hết thế lại thu thương về rồi đâm ra.

Khi Phong Bắc Trần vung cánh tay dẹp đường thì đầu thương sắc bén bỗng phun ra sương đỏ như thất luyện.

Khí huyết sát đậm đạp ập đến, tuy bị Phong Bắc Trần đánh tan nhưng chúng nó theo khí lưu vòng quanh người gã.

Phong Bắc Trần giật nảy mình, không biết đó là cái gì nhưng gã cảm nhận được tà khí trong đó. Phong Bắc Trần hoảng hốt thi pháp vung tay áo đánh tan chúng nó.

Sơ hở trống trải bị lộ ra, sao Miêu Nghị có thể bỏ qua cơ hội này, bóng thương sắc bén tập trung lại, thương ảnh lóe tia sáng lạnh bắn ra cây đinh.

Đinh!

Một tiếng giòn vang.

Phong Bắc Trần chộp thân thương, trợn to mắt kinh hoàng cúi đầu nhìn bụng mình.

Đầu thương sắc bén xuyên thủng chiến giáp Kim Tinh độ thuần cao trên người gã, thân thương dâng lên khí huyết sát cuồn cuộn rót vào trong cơ thể, người Phong Bắc Trần co giật, màu da đỏ rực như bị lửa nung.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Đường Lang tấn công xen kẽ lập tức rạch mấy vệt sâu trên lưng chiến giáp của Phong Bắc Trần.

Miêu Nghị cầm thương, tay hơi giơ lên ngăn cản Đường Lang tiếp tục tấn công, mặt đối mặt giằng co với Phong Bắc Trần.

Đám người Lý Mặc Kim từ xa nhanh chóng đuổi theo vội ngừng lại, sững sờ nhìn cảnh tượng.

Miêu Nghị bỗng phát hiện có gì đó không thích hợp, Phong Bắc Trần nhe răng cười. Miêu Nghị giật thương lại nhưng bị Phong Bắc Trần nắm chặt, không thể kéo ra.

Nhìn khuôn mặt Phong Bắc Trần thì thấy bị trúng khí huyết sát màu da đỏ rực nhưng giây lát trở về bình thường.

Miêu Nghị thầm la không ổn, tâm diễm dọc theo lỗ hổng trong cây thương tuôn nhanh đi.

Quả nhiên Phong Bắc Trần giơ tay trống bên kia đánh tới, bàn tay đỏ thẫm vỗ ra khí huyết sát mãnh liệt, chưởng ảnh màu máu phóng to gấp mấy chục lần đánh mạnh vào Miêu Nghị.

Sự việc đột ngột, đã không kịp né, Miêu Nghị không rút thương về được đành giơ chưởng vỗ một cái.

Bùm!

Hai người cách không trung vỗ chưởng vào nhau. Tu vi của Miêu Nghị kém hơn, chưởng lực của Phong Bắc Trần phản công, uy lực huyết sát chương phá phòng ngự pháp lực của Miêu Nghị đập trúng người hắn, khiến hắn lảo đảo.

Miêu Nghị trúng huyết sát chưởng thì mặt đỏ rực như ma chướng. Phong Bắc Trần cười khùng khục. Tử điểu bay lượn trên trời giật mình.

Nhưng tiếng cười của Phong Bắc Trần ngừng bặt, gã cúi đầu nhìn mũi thương đâm bụng mình, biểu tình kinh khủng ngước lên nhìn Miêu Nghị. Phong Bắc Trần liên tục vỗ chưởng như muốn ép ra thứ gì trong người.

Miêu Nghị mặt đõ rực một chưởng vỗ xuống, màu máu trên mặt biến mất, màu da như thường.

Miêu Nghị cười khẩy nói:

- Thứ ta khống chế thì sao có thể tổn thương ta được. Lão tặc, tôn tử của ngươi chết vì chiêu này, có giỏi thì ép thứ trong người ra đi.

Miêu Nghị nói xong tay trượt trên thân thương lên trước, co tay lại vung lên, hai chân liên tục đạp mạnh mấy chục cước vào ngực chiến giáp của Phong Bắc Trần.

Phong Bắc Trần ngửa đầu phun ra búng máu:

- Phụt!

Phong Bắc Trần không chịu nổi nữa thả tay ra, đầu thương rút ra khỏi bụng gã, máu phun ra. Phong Bắc Trần bay ngược, gã cưỡng ép huơ hai tay ổn định trên trời cách mấy chục trượng, người bềnh bồng lơ lửng. Phong Bắc Trần che bụng trợn to mắt nhìn Miêu Nghị, trong ánh mắt tràn đầy kinh khủng e sợ.

Tiếng rồng ngâm vang lên, Miêu Nghị lơ lửng huơ thương chỉ vào Phong Bắc Trần, dùng thương hỏi: Có dám chiến nữa không?

Phong Bắc Trần làm gì còn sức đánh nữa, người khác không thể tưởng tượng gã chịu giày vò trong bụng thế nào, người gã lung lay càng dữ hơn.

Dù vậy Miêu Nghị thầm kinh thán.

Hôm nay Miêu Nghị có cái nhìn mới về Vô Lượng của Phong Bắc Trần, lão quỷ này không sợ khí huyết sát. Miêu Nghị rót khí huyết sát vào người Phong Bắc Trần nhưng bị gã dẫn đường ra, bị gã lợi dụng thành huyết sát chưởng vỗ ra.

Phong Bắc Trần thở hổn hển nói:

- Tha ta. . . Tha ta một mạng. . . ta đưa Vô Lượng cho ngươi . . .

Phong Bắc Trần không chỉ thích chạy trốn mà xương cũng không cứng.

Miêu Nghị kiêu ngạo nói:

- Lão tặc, ngươi chiếm Vô Lượng quốc hơn mười vạn năm, xem như hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời, hôm nay. . . Thời đại của ngươi kết thúc!

Miêu Nghị bay tới, Nghịch Lân thương đâm thẳng vào vai Phong Bắc Trần.

Phong Bắc Trần phun búng máu:

- Phụt!

Tiếng xương gãy giòn vang, Phong Bắc Trần từ trên cao rớt xuống đập mạnh xuống đất, một hố sâu bốc bụi mù mịt.

Tần Tịch ở phía xa thấy cảnh đó thì biểu tình phức tạp, dù gì làm phu thê nhiều năm với Phong Bắc Trần.

Đám người Lý Mặc Kim biểu tình tràn đầy kinh sợ.

Đạo Thánh cũng không đánh lại Miêu tặc thì chúng ta còn đánh cái khỉ gì?

Đám người từ Vô Lượng Thiên bay tới thấy cảnh đó thì chạy tứ tán. Lý Mặc Kim, Miêu Quân Di bay đi ngay. Khi chạy Miêu Quân Di không quên kéo tay nữ nhi của mình, chỉ thuận miệng kêu Mạc Danh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.