Phi Thiên

Chương 603: Chương 603: Hảo ý (Hạ)




Vân Quảng rất là kiêu ngạo nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đang mắng, tiểu tử thối chạy khiến cho lão tử ta hoa cả mắt. Cho ngươi chạy thỏa thích đi, trở về ta sẽ chặt chân ngươi!

Tả Nam Xuân ở phía sau hơi nhướng mày, chẳng lẽ Vân Phi Dương thật sự tìm được người kia rồi sao, nếu không y chạy chín năm, tại sao lại đột nhiên dừng lại như vậy???

Tả Nam Xuân là người duy nhất trong tất cả mọi người biết chân tướng chuyện Vân Phi Dương chạy loạn khắp nơi, bởi vì y chính là bị người khác bức tới trông chừng Vân Phi Dương, để xem Vân Phi Dương có làm hết sức hay không, không để cho Vân Phi Dương trở về có cơ hội đặt điều nói láo lừa gạt người.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Vân Phi Dương không dám thư giãn, chạy chín năm ở Tây Tinh hải thiếu chút nữa mệt mỏi gãy chân: vì có người nhìn chằm chằm nên không dám lười biếng.

Hồng Trần Tiên Tử không có mặt tại trường, kể từ khi nhân mã của Hồng Cân minh kẻ chết người giải tán, không có cách nào phân rõ ai là Miêu Nghị, cũng không biết Miêu Nghị có còn sống hay không, vì vậy có một người theo dõi động tĩnh Nguyệt Dao là đủ rồi. Hơn nữa nàng cũng không muốn ở đây nghe những lời lẽ hạ lưu của đám nam nhân này, thậm chí có lúc bọn họ còn nói lời hạ lưu bóng gió nhắm vào nàng, bởi vì dung mạo nàng đẹp tuyệt. Cho nên lúc sư huynh Đường Quân có mặt, thường là nàng hay lui xuống…

-----------

Đảo mắt đã là nửa năm sau, từ trên tinh bàn tính toán, vốn là mười tám vạn nhân mã tham dự Kham Loạn hội hôm nay chỉ còn lại có hơn hai vạn người.

Một ít người chuyển động ở khắp Tây Tinh hải, hiển nhiên toàn là cao thủ có điều ỷ lại chạy khắp nơi tìm kiếm con mồi, mà tuyệt đại đa số người đều lẩn trốn đây đó.

Tuy rằng hai vạn người không phải là con số nhỏ, nhưng Tây Tinh hải lớn như vậy, hơn hai vạn người phân tán ra, muốn chạm mặt cũng không dễ dàng chút nào. Vì vậy tỷ lệ tử vong càng ngày càng thấp, thậm chí có lúc xuất hiện tình huống liên tiếp mấy ngày không chết một người nào.

Còn có nửa năm Tinh Tú Hải Kham Loạn hội sẽ kết thúc, nếu tình huống tiếp tục như vậy, chỉ sợ kéo dài Kham Loạn hội mười năm nữa cũng sẽ không có kết quả.

Hắc Vân đứng ở trước tinh bàn cười nói:

- Vân Quảng, không phải ngươi nói Vân gia các ngươi không có rùa đen rút đầu sao? Trong số đại biểu sáu nước, chỉ có con trai ngươi chui trốn lợi hại nhất, hơn nửa năm không nhúc nhích chút nào, thật là lợi hại!

Vân Quảng nhất thời cười lạnh nói:

- Nói nhăng nói càn, hoang đường vô căn cứ. Nếu còn cười nữa, ta đánh gãy răng ngươi!

Hắc Vân không thèm để ý, nhìn vòng quanh mọi người, chỉ Vân Quảng cười nói:

- Chư vị thấy không, đây là bị ta nói trúng điểm yếu, thẹn quá hóa giận rồi!

Vân Quảng xì một tiếng:

- Thẹn quá hóa giận, lúc trở về Đường Quân lén lút đi tìm quỷ bà nương kia, còn không biết ai sẽ thẹn quá hóa giận!

- Vân Quảng, con bà ngươi đánh rắm, ta xé nát miệng thối của ngươi!

Lần này Hắc Vân thật sự là thẹn quá hóa giận.

Cũng không biết rốt cục lão bà của y và Đường Quân có gì ngoắt ngoéo, lúc nào cũng bị Vân Quảng mang ra đâm chọc. Mỗi lần đâm một cái, Hắc Vân nhất định sẽ gầm thét, quả thật là vô cùng khó chịu. Thế nhưng Đường Quân ra vẻ cam chịu, dáng vẻ như vậy rơi vào trong mắt người không biết chuyện, thật sự có hơi kỳ lạ.

- Cả ngày âm dương quái khí, đừng để ý tới con chó điên này!

Vân Quảng khinh thường hừ một tiếng, nhìn về phía mọi người nói:

- Ta thấy Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này cũng nên kết thúc, nếu không hao tổn kéo dài như vậy nữa cũng không phải là cách, chư vị thấy thế nào?

Vừa nghe lời này, mọi người không thèm để ý tới Hắc Vân đang hùng hùng hổ hổ nữa. Sau khi bàn tán một hồi, Cơ Mỹ Mi khẽ vuốt tóc mai, thân hình đầy đặn uyển chuyển đi tới trước tinh bàn nói:

- Thu hẹp phạm vi lại, tập trung toàn bộ nhân mã trên một đảo, mau chóng phân ra kết quả!

Nói tới chính sự, Hắc Vân cũng không có tâm trạng cãi nhau với Vân Quảng nữa, gật đầu nói:

- Ta thấy có thể được!

- Nếu như mọi người không có ý kiến, vậy thì hòn đảo này đi!

Đường Quân chỉ một hòn đảo ở gần vị trí của Nguyệt Dao Tiên Tử. Y nói như vậy vì tranh thủ chút lợi nhỏ cho người của mình, tối thiểu cũng giúp cho sư muội mình chạy một quãng đường gần hơn những đại biểu khác. Đã chạy chín năm rồi, vô cùng vất vả.

Đây là chuyện nhỏ, cũng không ai tính toán so đo, nếu thật sự so đo chắc chắn cãi một tháng trời cũng không có kết quả.

Thất Giới Đại sư là người có tu vi cao nhất tại đây, thế nhưng dường như luôn đặt mình ra ngoài chính sự. Y ở Tây Tú Tinh cung này hơn chín năm rất ít nói chuyện, tóm lại mọi người nói gì cũng được, y đều nghe theo, không hề lên tiếng nói.

Cuối cùng sau khi thương nghị, Vân Quảng vỗ bàn nói:

- Vậy cứ định như thế. Người đâu, truyền pháp chỉ xuống, kỳ hạn cho tất cả thành viên tham dự còn sống trong vòng ba tháng nhất định phải chạy tới hòn đảo này phân thắng bại, kẻ nào quá hạn không tới, giết không tha!

-----------

Nửa năm đủ để khiến cho mấy gian nhà gỗ trên bờ biển cũ đi không ít.

Miêu Nghị khoanh chân ngồi tu luyện trong nhà tâm thần trong sáng, toàn thân tâm vùi đầu vào trong tu luyện, bịt tai không nghe thấy tiếng sóng rào rạt trên bờ biển.

Có một điểm không thể không thừa nhận, có Vân Phi Dương ở đây, bọn Miêu Nghị mới có thể đường hoàng công khai xây dựng mấy gian nhà gỗ tinh xảo trên bờ biển phong cảnh tuyệt đẹp này, nếu là trước kia chắc chắn phải tìm chỗ kín đáo lẩn trốn.

Cũng từng có vài lượt người chủ động tìm tới cửa gây chuyện, bất quá có thể tưởng tượng được kết quả, Vân Phi Dương cỡi Phong Ma Ngưu vừa hiện thân đã hù dọa người tới kinh hồn khiếp vía, muốn chạy cũng đã chậm.

Đối với Miêu Nghị mà nói, có nhân vật hùng mạnh như vậy trấn thủ, tu hành còn yên tâm hơn cả ở Hỏa Cực cung. Ở Hỏa Cực cung còn phải thường xuyên lo lắng Yêu Vương Liệt Hoàn có thể trở lại, đối với Liệt Hoàn có tu vi Kim Liên nhất phẩm, chỉ sợ quy tắc ước thúc của Kham Loạn hội không phải là tuyệt đối.

Từ khi rời đi Hỏa Cực cung tới nay đã hơn mười tháng, với tốc độ Miêu Nghị mỗi ngày luyện hóa ba viên Nguyện Lực Châu, đã luyện hóa ước chừng chín trăm viên, luyện hóa chừng một ngàn viên nữa là có thể đột phá đến Thanh Liên nhị phẩm, nói cách khác còn phải tu luyện xấp xỉ một năm nữa.

- Dương thiếu, Kham Loạn hội còn có nửa năm là kết thúc, ngươi không đi tranh đoạt thứ hạng có thể có ảnh hưởng gì đối với ngươi hay không?

- Ngươi cho rằng chín năm trước ta chỉ chạy không thôi sao, lúc đi đâu cũng còn gặp người, ta chuyên cần hơn bất kỳ ai khác, đã kiếm được một khoản lớn, nghỉ ngơi một năm cũng không ảnh hưởng gì.

- Dương thiếu vẫn không thể sơ sót khinh thường, lúc mới bắt đầu cố nhiên nhiều người, hiện tại vòng định vị đã tập trung vào trong tay rất ít người, giết một tên sẽ thu được rất nhiều…

- Ngươi nói cũng có chút đạo lý, bất quá ta cũng gặp phải không ít tên rủng rỉnh trong túi, trước đó đã thu được gần ba vạn vòng định vị, chắc chắn không thoát khỏi sáu hạng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.