Phi Thiên

Chương 602: Chương 602: Hảo ý (Thượng)




- Vì sao ngươi lại nhìn chằm chằm ta như vậy?

Tựa hồ Vân Phi Dương cũng ý thức được lời của mình có vẻ không ổn, vội ho một tiếng, giải thích:

- Không phải là chị ruột ta, là đường tỷ (chị họ).

Miêu Nghị thật sự không nhịn được nói một câu:

- Đường tỷ ngươi cũng là chị ngươi, cũng là cháu gái Ma Thánh Đại nhân!

- Cháu gái Ma Thánh Đại nhân cũng phải tìm nam nhân phải không!? Ta đây cũng là vì muốn tốt cho nàng, ngươi có chỗ không biết, tỷ tỷ ta thật sự là có hơi ham chơi, chỉ chuyên du ngoạn khắp nơi, không chịu đặt hết tâm tư vào việc tu luyện. Cho nên tuy tuổi nàng lớn hơn ta nhưng tu vi lại kém ta rất nhiều, gả nàng đi sớm một chút cũng là vì đỡ gây ra họa… À, cũng đỡ lo lắng quan tâm cho nàng…

Vân Phi Dương hết lòng tích cực vun vào.

Tìm loại nữ nhân này không phải là tự chuốc khổ vào thân sao, chưa kể chênh lệch địa vị quá xa… Miêu Nghị sợ hãi nói:

- Ta xin tâm lĩnh hảo ý Dương thiếu, chẳng qua Miêu Nghị chỉ là một tiểu tu sĩ lục lục thường tài, thật sự là không xứng với lệnh tỷ.

- Làm sao không xứng? Chỉ cần ngươi đáp ứng, có ta đứng giữa kết hợp, bảo đảm tỷ ta sẽ coi trọng ngươi. Ngươi bất tất phải nhọc lòng, chuẩn bị ôm mỹ nhân về đi!

- Thật không xứng, điều kiện lệnh tỷ ưu tú như vậy, Dương thiếu hẳn nên tìm cho lệnh tỷ người khác thích hợp hơn, trong thiên hạ có không biết bao nhiêu tu sĩ tốt hơn Miêu Nghị…

Dường như Vân Phi Dương có vẻ nóng nảy:

- Nhưng tỷ ta thích ngươi... loại người như ngươi…

- Ta chưa từng gặp mặt lệnh tỷ, làm sao nàng có thể thích loại người như ta?

Miêu Nghị e sợ tránh không kịp, quay đầu lại thấy vật cỡi Vân Phi Dương, vội vàng đứng dậy nói sang chuyện khác nói:

- Miêu Nghị kiến thức nông cạn, không biết vật cỡi của Dương thiếu là vật gì?

- Phong Ma Ngưu, còn chưa nói hết chuyện, ngươi chạy đi đâu, trở lại!

Vân Phi Dương kéo lấy cổ tay Miêu Nghị, kéo hắn trở lại ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn chằm chằm hỏi:

- Không phải là ngươi thích nữ tử ngực to sao, thật ra thì ngực tỷ ta rất lớn, mặc y phục cũng có thể nhìn ra.

Miêu Nghị cũng bị y làm cho sắp phát khóc, gần như cầu xin tha thứ nói:

- Dương thiếu, ta đã nói rồi, đó là La Song Phi hiểu lầm, ngươi đừng nghe y nói hươu nói vượn, tên kia rất không đáng tin.

- Đương nhiên ta biết y rất không đáng tin, nếu như đáng tin ta tìm ngươi làm gì…

- Dương thiếu muốn nói, ta cũng không đáng tin cậy sao?

- Không phải là ý này.

Vân Phi Dương tằng hắng một cái, thình lình đổi giọng, trịnh trọng nói:

- Miêu huynh, ta nói rất nghiêm túc, cưới tỷ ta là chuyện tốt vô cùng, thiên hạ có không biết bao nhiêu tu sĩ khát khao mà không thể với tới. Ta cho ngươi biết, trong hơn năm mươi đứa cháu của ông nội ta, tỷ tỷ ta là được cưng chìu nhất. Ngươi chỉ cần cưới tỷ ta, đó chính là người một nhà với Đại Ma Thiên ta. Ngươi ngẫm lại mà xem, có ông nội ta làm chỗ dựa, sau này còn ai dám động tới ngươi?

- Dương thiếu, thật sự không được, ta không thích hợp với tỷ tỷ ngươi.

- Có cái gì không được, ngươi không cưới về xem thử làm sao biết không thích hợp? Phải mang thử giày mới biết có vừa chân hay không, đạo lý cũng là như vậy!

Con bà nó, vì sao gặp phải loại người kỳ quặc như vậy, nữ nhân cũng có thể cưới về thử hay sao?! Không thích hợp ta muốn trả lại hàng cũng không dám, đó là cháu gái Ma Thánh Vân Ngạo Thiên! Đánh rụng răng cũng chỉ có thể nuốt ngược trở vào bụng!

Hiện tại Miêu Nghị rất muốn nói với Vân Phi Dương, ta không để cho ngươi bảo vệ có được chăng!?

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải cố gắng tỏ ra tâm bình khí hòa nói:

- Dương thiếu, loại chuyện như vậy có phải ngươi nên trưng cầu ý kiến tỷ tỷ của ngươi trước, chuyện lớn như vậy, làm sao ngươi có thể tùy tiện làm chủ thay nàng?

- Hiện tại mấu chốt là ý kiến của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta bảo đảm bên tỷ ta không có ý kiến, chỉ cần ngươi gật đầu, hiện tại ta liền kêu ngươi tỷ phu!

Vân Phi Dương nắm lấy cánh tay Miêu Nghị, nháy nhó gọi một tiếng thân thiết vô cùng:

- Tỷ phu!

Thật đúng là loại người đã nói là làm, không ngờ rằng y gọi tỷ phu thật.

Miêu Nghị rùng mình, quả nhiên là người trong ma đạo, có thể tùy tiện mang tỷ tỷ mình ra gả cho người khác hết sức dễ dàng như vậy. Ngay cả loại người như ngươi cũng nói tỷ mình không đáng tin, vậy nàng ta không đáng tin đến mức nào, còn ai dám lấy?! Miêu Nghị vội vàng hất tay y ra, không thể không nói cứng rắn khó nghe một chút để khéo léo từ chối:

- Dương thiếu, ta nói như vầy đi, ngươi là tu sĩ Ma Quốc, ta là tu sĩ Tiên Quốc, đạo bất đồng không thể cùng mưu!

Vân Phi Dương vui vẻ đáp:

- Cái gì Ma Quốc Tiên Quốc, chỉ bất quá mỗi bên trông coi một địa bàn mà thôi. Ông nội ta từng nói qua, tu luyện Ma công chưa chắc đã là ma, trong lòng người người trong thiên hạ đều có ma niệm, người mang tâm ma mới là chân ma, cho nên người người đều là ma. Hơn nữa, người trong ma đạo ta không quan tâm chuyện phân biệt môn hộ, luôn luôn dám yêu dám hận thẳng thắn vô cùng. Nếu thật sự quan tâm những chuyện này, chẳng phải uổng xưng người trong ma đạo?! Ngươi yên tâm, chắc chắn tỷ ta sẽ không quan tâm những chuyện này, thân phận bối cảnh tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ còn chờ ngươi gật đầu!

Chị ngươi không quan tâm, nhưng ta quan tâm! Nói nhiều như vậy ngươi còn không hiểu ý ta!? Miêu Nghị hận không thể tránh xa tên này càng xa càng tốt, thế nhưng không chọc nổi người ta, chỉ có thể thình lình đứng lên nói:

- Ta không biết mặt mũi tỷ ngươi thế nào, Dương thiếu, chuyện này ta không thể đáp ứng!

Nói xong xoay người rời đi.

Hắn vẫn phải có chút tự ái, không thể làm được loại chuyện bám váy nữ nhân. Nếu thật là loại người như vậy, hắn đã sớm nhận vị muội muội Nguyệt Dao Tiên Tử từ trước, đâu ở chỗ này kiên nhẫn từ chối người ta gả tỷ tỷ cho mình.

Mấu chốt nhất chính là, kết thành bạn lữ song tu với cháu gái Ma Thánh cũng không phải là chuyện nhỏ, huống chi còn là một tu sĩ Tiên Quốc. Đến lúc đó nhất định sẽ gây ra động tĩnh long trời lở đất, nói không chừng mọi người đều biết thân phận của mình, sẽ không tránh khỏi truyền tới tai lão Nhị cùng lão Tam.

Làm một vị Đại ca bám váy nữ nhân như vậy, lão Nhị lão Tam sẽ nghĩ sao về mình?! Nếu như quan hệ của ba huynh muội bị vỡ lỡ ra, đến lúc đó kẻ mất thể diện không phải là một mình hắn, liên đới lão Nhị cùng lão Tam sẽ không ngóc đầu lên được, cho nên hắn sẽ tuyệt đối không đáp ứng.

Bất quá từ chối phải chừa lại chút đường lui, ít nhiều gì cũng phải tìm một lý do đường đường chính chính. Vẫn là vì hắn không chọc nổi người ta, huống chi người ta cũng là hảo ý với mình.

Có phải thật sự có hảo ý hay không, chỉ sợ chỉ có trong lòng Vân Phi Dương biết rõ ràng...

-----------

Tây Tú Tinh cung.

Hắc Vân đứng trước tinh bàn cười khành khạch âm hiểm nói:

- Vân Quảng, rốt cục con trai ngươi chịu dừng lại rồi, y chạy ghê gớm thật!

- Chứ sao, Vân gia ta không hề có rùa đen rút đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.