Phi Thiên

Chương 601: Chương 601: Nước ngập miếu Long Vương (Hạ)




- Dương thiếu, nếu là hiểu lầm, vậy pháp bảo của chúng ta...

Yến Bắc Hồng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, món Lưu Vân Sát kia đối với y rất quan trọng.

- A, thiếu chút nữa đã quên rồi….

Vân Phi Dương vỗ trán, lật tay lấy tỳ hưu kia ra khẽ thi pháp, tỳ hưu lập tức há mồm phun ra Lưu Vân Sát cùng Tử Mẫu Phi Kiếm.

Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng nhận lại đồ cảm tạ, Vân Phi Dương liếc nhìn pháp bảo trong tay hai người, cười ha hả nói:

- Nếu hai món bảo vật này rơi vào tay của hai người các ngươi, hẳn là chủ nhân chúng cũng đã chết dưới tay hai vị rồi phải không?

- Đúng vậy!

Miêu Nghị thừa nhận, đến lúc này cũng không giấu giếm được nữa.

- Vậy cũng tiết kiệm cho ta không ít chuyện.

Vân Phi Dương xoay người giơ tay vẫy bốn tên thủ hạ của mình, lộ vẻ vui mừng nói:

- Không sao, rốt cục nhẹ nhàng rồi!

Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng nhìn nhau, đều hiểu ý trong lời đối phương, chúng ta ở Tinh Tú Hải nơm nớp lo sợ cả ngày lo âu tính mạng, nhưng đối với người ta lại giống như dạo chơi. Tinh Tú Hải Kham Loạn hội còn chưa kết thúc, chuyện nguy hiểm nhất vẫn còn đó, nhưng trong mắt người ta đã không sao, quả thật mình không có cách nào so sánh với người ta được.

- Dương thiếu khoan hồng độ lượng, xem ra chúng ta không cần trốn rồi nữa!

Miêu Nghị nhìn về phía Yến Bắc Hồng cười nói, coi như là nịnh bợ Vân Phi Dương.

Yến Bắc Hồng cũng đang muốn lôi kéo kết giao, dù sao tình thế hiện tại phải cố gắng hết sức không chọc giận người ta. Ai ngờ còn chưa mở miệng, Vân Phi Dương đã thình lình xoay người, lên tiếng nói:

- Ta nói này Miêu đại gia, ngươi ngàn vạn lần đừng chạy loạn nữa, ta vất vả lắm mới tìm được ngươi, nếu như ngươi chạy nữa... Nơi này đối với các ngươi là rất nguy hiểm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta trở về không có cách nào ăn nói với La Song Phi, đến lúc đó tên kia chắc chắn sẽ làm ta thân bại danh liệt!

Hai người ngơ ngác nhìn nhau lần nữa, không biết rốt cục La Song Phi nắm được điểm yếu gì của Vân Phi Dương, lại có thể làm y thân bại danh liệt.

Miêu Nghị khách sáo cười bồi nói:

- Nếu Dương thiếu đã giơ cao đánh khẽ, tự nhiên hai chúng ta không cần chạy nữa.

- Đúng, không cần chạy nữa, hoàn cảnh trên đảo này rất tốt, ta sẽ ở đây bồi tiếp các ngươi!

Vân Phi Dương xem thử hoàn cảnh chung quanh, lộ vẻ say mê. Hiện tại y cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tâm trạng thoải mái nhìn gì cũng thấy đẹp hơn trước.

- Ngươi ở nơi này bồi tiếp chúng ta???

Miêu Nghị ngạc nhiên, không ngờ rằng thân phận kém cỏi của mình lại có khách nhân cao quý như vậy bồi tiếp.

- Dĩ nhiên! Ta phải ở chỗ này bảo vệ ngươi, đợi đến Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc, chờ ngươi rời đi bình yên, nhiệm vụ của ta mới coi như kết thúc.

Vân Phi Dương giơ tay ngăn lại:

- Đừng ai khuyên ta cả, đại gia ta chạy Đông chạy Tây chạy xấp xỉ chín năm, sắp sửa gãy chân rồi, rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi. Ai muốn đuổi ta, ta sẽ liều mạng với kẻ đó!

Miêu Nghị không biết nói gì, có vị đại gia này bảo vệ, xem ra mình rất có thể bình yên vượt qua kiếp nạnTinh Tú Hải Kham Loạn hội này, lập tức chắp tay nói:

- Đa tạ Dương thiếu chu toàn!

Vân Phi Dương khoát tay nói:

- Đừng cảm tạ ta, muốn cảm tạ thì tạ tên La Song Phi kia.

Yến Bắc Hồng lập tức gật đầu nói:

- Dạ dạ dạ, có cơ hội nhất định phải bái tạ La huynh đệ ngay mặt, chiêm ngưỡng phong thái y một lần.

Từ đầu tới đuôi người ta chưa hề nói qua phải bảo vệ y, y phải chủ động thức thời một chút.

Miêu Nghị cũng có thể hiểu được tâm trạng Yến Bắc Hồng, vì giúp y lôi kéo quan hệ bèn cố ý nói:

- Yến Đại ca, thật ra thì huynh cũng đã gặp La huynh đệ.

Yến Bắc Hồng ngạc nhiên:

- Ta cũng đã gặp ư?

Miêu Nghị nói:

- Lúc đệ đi tìm huynh, y cũng đi theo đệ, chính là người có dung mạo đặc biệt nhất.

Yến Bắc Hồng hơi ngẫm nghĩ một chút, thử hỏi:

- Là vị huynh đệ mặt dài, có nốt ruồi trên mặt, trên nốt ruồi có mấy sợi lông dài đó sao?

Thật sự là tướng mạo dáng dấp La Song Phi làm người ta khắc sâu ấn tượng quá mức, muốn quên cũng khó, nếu như nói tương đối đặc thù cũng chỉ nhớ có y.

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Là y.

- Trên nốt ruồi có mấy sợi lông dài…

Vân Phi Dương đột nhiên bật cười sằng sặc, cười ngửa cười nghiêng, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Thấy hai người Miêu Nghị đang kinh ngạc nhìn mình vội vàng khoát tay nói:

- Ta không có ý tứ gì khác, quả thật là dung nhan La huynh đệ khiến cho người ta không dám ngợi khen, hai vị hình dung rất sát sao!

Chợt y nói sang chuyện khác, phất tay quát lớn với mấy thủ hạ:

- Chọn một địa phương phong cảnh tốt, xây mấy gian nhà, chúng ta ở lại nơi này!

Thủ hạ y lãnh mệnh rời đi, nhanh chóng thăm dò địa hình trên đảo, chọn lựa chỗ phong cảnh đẹp nhất.

Sau khi chọn được địa điểm lại vào trong núi chọn loại gỗ tốt, chuẩn bị xây dựng mấy gian nhà gỗ lưng tựa vào núi, mặt hướng ra biển xanh và bờ cát trắng.

Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng tự nhiên không tiện lấy mắt mà nhìn, muốn phụ giúp một tay coi như bợ đỡ, dù sao bọn họ cũng không có tư cách làm cao trước mặt Vân Phi Dương.

- Chuyện này để cho bọn họ làm được rồi, không cần ngươi phải đích thân xuất thủ, chúng ta hãy hàn huyên với nhau một phen.

Vân Phi Dương kéo Miêu Nghị lại, rồi lại không khách sáo chút nào phất tay nói với Yến Bắc Hồng:

- Ngươi theo bọn họ làm việc đi.

Yến Bắc Hồng không tới nỗi không hiểu rõ chuyện này, người ta dung nạp cả mình cũng chỉ là vì nể mặt Miêu Nghị, đâu thể trông cậy người ta đối xử với mình như Miêu Nghị. Vì có thể giữ tính mạng, làm chút chuyện vặt đã đáng là gì.

Vân Phi Dương kéo Miêu Nghị ngồi trên bờ cát trắng toát, không ngừng hỏi chuyện hắn với La Song Phi, Miêu Nghị bị y làm cho nhức đầu, bèn kể lại một lượt.

- Miêu huynh, ta nghe La Song Phi nói ngươi thích nữ nhân ngực lớn, có phải thật vậy hay không?

Dường như Vân Phi Dương cảm thấy hứng thú với vài chuyện riêng tư thầm kín.

Miêu Nghị lập tức nghĩ tới chuyện gặp Lâm Bình Bình ở đô thành Thìn lộ, cảm thấy nhức đầu, không hiểu vì sao chuyện này La Song Phi cũng dám nói ra ngoài như vậy. Xem ra quan hệ giữa y và Vân Phi Dương thật sự không phải là tầm thường, dở khóc dở cười nói:

- Dương thiếu, không có chuyện này, đó là La huynh hiểu lầm.

Vân Phi Dương chớp chớp mắt, lộ vẻ quỷ quyệt cười hắc hắc nói:

- Ta có một tỷ tỷ, dung mạo rất đẹp, hơn nữa ngực cũng không nhỏ, ngươi có hứng thú hay không, ta giới thiệu cho ngươi làm quen có được chăng?

Lời này vừa nói ra, Miêu Nghị nhất thời kinh ngạc vô cùng, lộ vẻ khiếp sợ nhìn đối phương.

Hắn không phải người ngu, không thể nào không hiểu câu giới thiệu cho hắn làm quen có nghĩa là gì. Bất quá lấy ngực tỷ tỷ mình to làm ưu điểm giới thiệu cho người khác, thật sự là làm cho người ta khó tránh khỏi khiếp sợ. Miêu Nghị phát hiện Vân Phi Dương không hổ là người trong ma đạo, ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm được, khiến cho hắn phải than thở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.