Phi Thiên

Chương 600: Chương 600: Nước ngập miếu Long Vương (Thượng)




Quả thật bối cảnh La Song Phi có chút thần bí, nói không chừng thật sự có khả năng quen biết vị Dương thiếu này, quan trọng nhất là với tình huống trước mắt, người ta cũng không cần thiết phải lừa mình.

Miêu Nghị lập tức lớn tiếng nói:

- Không sai, ta biết La Song Phi, nếu gọi là bằng hữu, vì sao ép người quá mức như vậy?

Người nọ nhìn về phía Vân Phi Dương, người sau truyền âm nói:

- Trước hết hãy xác nhận rõ ràng, chớ để xảy ra chuyện hiểu lầm, nếu có gì sai sót sẽ rất phiền phức với vị tiểu tổ tông kia.

Tên thủ hạ lập tức lớn tiếng nói:

- Có phải bằng hữu hay không còn chưa biết, ngươi báo ra lai lịch của mình trước rồi hãy nói.

Miêu Nghị lập tức lớn tiếng đáp:

- Mỗ là sơn chủ Trấn Hải sơn Miêu Nghị, thuộc Nam Tuyên phủ Trấn Ất điện Nguyệt hành cung Thìn lộ Tiên Quốc!

Lần này chuẩn xác rồi, Vân Phi Dương lập tức vỗ đùi kêu ối chao một tiếng, cười to nói:

- Thật đúng là nước ngập miếu Long Vương, hiểu lầm hiểu lầm, hiểu lầm tày trời!

Y cỡi quái ngưu hung hãn vô cùng khí thế hung hăng vọt thẳng tới, cộng thêm trên tay còn cầm vũ khí, Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng lập tức cảnh giác cao độ. Chuyện liên quan đến sinh tử, dù là ai cũng không dám sơ sót khinh thường.

Vân Phi Dương chạy đến gần thấy vậy ngẩn ra, chợt thu vũ khí, nhảy xuống vật cỡi chủ động biểu lộ thiện ý, chắp tay tiến lên cười nói:

- Miêu huynh, cuối cùng tìm được ngươi rồi.

Đường đường cháu Ma Thánh, cháu của đệ nhất nhân giới tu hành đột nhiên khách sáo như vậy, thật là làm cho Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng không biết đối đáp ra sao, có vẻ vì được quá yêu mà kinh sợ.

Người ta đã như vậy, hai người đâu còn dám tiếp tục ngồi trên long câu lên mặt nữa, vội vàng nhảy xuống vật cỡi hoàn lễ.

Sau đó Miêu Nghị thử chắp tay hỏi:

- Dương thiếu mới vừa nói đang tìm ta ư?

Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, nhắc tới chuyện này thiếu chút nữa Vân Phi Dương lệ rơi đầy mặt.

Chỉ thấy Vân Phi Dương lộ vẻ khổ sở, bất kể Miêu Nghị bằng lòng hay không, nắm lấy cổ tay Miêu Nghị dường như sợ hắn chạy mất, ra sức lắc đầu nói:

- Miêu gia, Miêu đại gia, ngài là đại gia của ta đó! Vì tìm được ngài, ngài biết ta gian nan vất vả thế nào không??? Bắt đầu từ ngày lên bờ ở Tây Tinh hải, ta liền lấy tốc độ nhanh nhất long câu không ngừng vó chạy thẳng tới địa phương mà lão nhân gia ngài lên bờ. Ta tìm kiếm nhân mã Tiên Quốc khắp nơi, hầu như không bỏ sót một người nào. Ngài có biết chín năm qua ta khổ sở tới mức nào không, có thể nói là chạy khắp toàn bộ Tây Tinh hải hết mấy vòng.

- Hòn đảo mà chúng ta đang đứng đây ta cũng đã tới mấy lần, bằng không làm sao quen thuộc địa hình nơi này như vậy, đúng lúc ngăn cản trên con đường mà các ngươi phải đi qua. Vì tìm được ngài, thiếu chút nữa ta chạy gãy cả đôi chân, may mà trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng tìm được ngài…

Miêu Nghị đột nhiên biến thành Miêu đại gia thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh toàn thân, còn chưa hiểu tình huống nơi này đã trở thành đại gia của cháu Ma Thánh ư, thật lòng không dám!

Chuyện này thật là quỷ dị! Yến Bắc Hồng lộ vẻ nghi ngờ.

- Dương thiếu, là La Song Phi nhờ ngươi tìm đến ta ư?

Miêu Nghị thử hỏi, trừ nguyên nhân này, hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

- Nhờ ư?! Lão nhân gia ngài dùng chữ nhờ rõ ràng là đã quá khinh thường vị tổ tông kia… Chẳng lẽ trong lòng ngài, y hiền lành như vậy???

Vân Phi Dương lộ vẻ bi phẫn:

- Là ép, là ép ta phải đi tìm ngài, ngài cho rằng ta chịu tới chỗ này sao??? Ta bị y chơi xỏ, muốn không tới tìm ngươi cũng không được!

Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng nhìn nhau, Miêu Nghị thử hỏi:

- Dương thiếu đang nói đùa sao, ngài là cháu trai Ma Thánh, ai dám ép ngài!

Vân Phi Dương tiếp tục bi phẫn nói:

- Cháu Ma Thánh nhằm nhò gì! Ông nội ta có tám người con, hơn năm mươi đứa cháu, lão nhân gia có thể nhớ hết tên của chúng ta hay không cũng là một vấn đề…

Tên thủ hạ Vân Phi Dương thấy y càng nói càng quá đáng, vội vàng kéo cánh tay y, đằng hắng một cái thật to.

Vân Phi Dương sửng sốt, tựa hồ cũng phát hiện mình nói có vẻ hơi quá, cũng tằng hắng một cái đổi lời nói:

- Tóm lại tên La Song Phi kia biết ngươi phải tới tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện cho nên bảo ta cũng phải tham dự. Ngay từ đầu ta đã không muốn tới đây, cuộc sống của ta bình thường rất tốt, tới chỗ này làm gì chứ??? Thế nhưng người định không bằng trời định, không cẩn thận để lọt sơ hở vào tay y, không đến cũng không được, đến rồi mà không mang ngươi rời khỏi Tinh Tú Hải an toàn cũng không được. Hiện tại rốt cuộc tìm được ngươi, cuối cùng coi như ta có thể thở phào rồi!

Miêu Nghị không biết nói gì, hắn đã sớm lĩnh giáo qua bản lãnh La Song Phi thế nào, chẳng qua là không biết rốt cục La Song Phi nắm được điểm yếu gì của Vân Phi Dương, có thể ép y chạy tới đây đi tìm mình. Nhưng đây cũng là nghi ngờ lớn nhất trong lòng hắn, tỷ dụ như một phàm phu tục tử muốn uy hiếp Miêu Nghị hắn là chuyện không thể nào, đối với La Song Phi, đạo lý cũng là như vậy, muốn uy hiếp cũng phải có tư cách tối thiểu.

- Vì sao La huynh lại với cao quen biết Dương thiếu như vậy?

Miêu Nghị thử dò xét hỏi một câu, muốn hỏi thăm xem rốt cục bối cảnh La Song Phi thế nào.

Vân Phi Dương ngẩn ra, chợt cười ha hả nói:

- Thế nào là không thể với cao, chẳng lẽ ngươi cho rằng y là người bình thường? Nhà bọn họ ở giới tu hành cũng coi là thế lực lớn, cũng thường có lui tới với Đại Ma Thiên, ta và y đã quen biết nhau từ nhỏ.

Miêu Nghị lập tức lại hỏi:

- Không biết rốt cục La huynh xuất thân từ thế gia nào?

Vân Phi Dương cười ha hả lắc đầu nói:

- Nếu y không nói cho ngươi biết, vậy chắc chắn có nguyên nhân của y, ta cũng không tiện lắm mồm, vạn nhất chọc cho y mất hứng, tiểu tổ tông kia sẽ gây phiền phức không nhỏ. Miêu huynh đệ cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta nghĩ nhất định là La huynh muốn tương giao bình đẳng với Miêu huynh, không muốn bởi vì gia thế bối cảnh mà ảnh hưởng tới giao tình. Miêu huynh cần gì phải so đo tính toán những chuyện này, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra tâm ý của La huynh sao?! Ngươi chỉ cần biết y không có ác ý với ngươi, vậy là đủ rồi!

Người này nhìn như thô kệch thật ra thì trong lòng cũng có tính toán, cũng không hồ đồ, là loại người ngoài thô lỗ trong tinh tế.

Nếu đối phương không muốn nói, Miêu Nghị cũng không tiện hỏi nhiều. Tóm lại bất kể nói thế nào, cũng không cần biết lai lịch La Song Phi là gì, trong lòng Miêu Nghị vẫn vô cùng cảm động. Hắn thật không nghĩ tới La Song Phi vẫn một mực lo cho an nguy hắn tới Tinh Tú Hải, còn cố ý mời một vị đại thần như vậy chạy tới bảo vệ hắn, hẳn là mất không ít tâm tư, nếu không người của Đại Ma Thiên há đâu dễ mời như vậy.

Cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại được La Song Phi hay không… Miêu Nghị thở dài một tiếng trong lòng, vị Dương thiếu này lại không chịu tiết lộ lai lịch La Song Phi, sợ là muốn tìm được La Song Phi cũng khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.