Phi Thiên

Chương 599: Chương 599: Pháp bảo của Vân Phi Dương




Vân Phi Dương nhanh chóng lật tay, một món pháp bảo giống như con tỳ hưu từ trong lòng bàn tay y bắn ra, đột nhiên hóa thành một cái túi miệng rộng, mở miệng thật to bao trùm lấy Tử Mẫu Phi Kiếm và Lưu Vân Sát vào trong. Miệng túi nhanh chóng cột lại, biến thành tỳ hưu bay trở về tay Vân Phi Dương.

Sắc mặt Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng kịch biến, phát hiện trong nháy mắt mất đi liên lạc với hai món pháp bảo, chỉ trong thoáng chốc đã mất đi hai món pháp bảo dễ dàng như vậy.

Rốt cục Miêu Nghị phát hiện món bảo vật này của đối phương khác với pháp bảo hồ lô của Bạch Tử Lương. Pháp bảo của Bạch Tử Lương dùng phương thức cưỡng ép thu lấy pháp bảo của đối phương, còn pháp bảo của Vân Phi Dương dùng phương thức cắn nuốt để cắt đứt liên lạc giữa chủ nhân và pháp bảo.

Vân Phi Dương chậc chậc thành tiếng nói:

- Còn có pháp bảo gì cứ việc lấy ra.

Miêu Nghị còn có một món Thủy Vân Châu, thế nhưng gặp phải pháp bảo Vân Phi Dương cũng không có cách nào, lấy ra không thể nghi ngờ là tặng không cho người ta.

Đang lúc này, phía sau vang lên tiếng vó long câu ầm ầm, Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lại có hai kỵ sĩ chạy như bay đến. Hiển nhiên là hai người trước đó cố ý gây ra động tĩnh ở phía Bắc, chạy tới trước sau kẹp lấy hai người bọn họ.

Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng nhìn nhau, song song vung cánh tay, sương mù đen chụp vào thân thể, một người cầm trong tay trường thương, người kia cầm trong tay đại đao.

- Sao hả, còn muốn ngoan cố kháng cự???

Vân Phi Dương nhướng mày ra vẻ khinh thường.

Miêu Nghị vung thương chỉ, quát lớn:

- Vân Phi Dương, bất quá là ngươi ỷ vào gia thế bối cảnh, trên người nhiều bảo vật lợi hại mà thôi, không có những bảo vật kia ngươi cũng chẳng ra gì, có dám không dùng bảo vật chiến với ta một trận chăng?

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể sử dụng phép khích tướng.

Yến Bắc Hồng cũng dương đao tức giận nói:

- Ai dám bỏ pháp bảo chiến ta!

- Các ngươi cho rằng ta sợ các ngươi sao?!

Vân Phi Dương trợn mắt phất tay, một thanh trường thương xuất hiện nơi tay.

Thủ hạ bên cạnh y lập tức ngăn cản:

- Dương thiếu...

- Làm gì?

Vân Phi Dương lập tức cắt lời y, thiếu chút nữa phun nước bọt vào mặt đối phương:

- Chẳng lẽ ngươi cho là ta không thể đánh thắng bọn họ?

- Không phải là ý này.

Người nọ vội vàng khoát tay, chỉ chỉ Miêu Nghị, giải thích:

- Dương thiếu, ngài có phát hiện vị kia có vẻ giống người chúng ta muốn tìm hay không?

Vân Phi Dương sửng sốt, vẻ giận dữ trên mặt biến mất, ánh mắt không ngừng nhìn tới nhìn lui trên người Miêu Nghị. Người nọ chỉ Miêu Nghị lần nữa nói:

- Dương thiếu, ngài xem trường thương trên tay hắn, còn có chiến giáp vật cỡi, người có chiến giáp cho vật cỡi như hắn e rằng là độc nhất vô nhị…

- Cũng có vẻ giống…

Vân Phi Dương gật đầu một cái, nhanh chóng lấy ra một miếng ngọc điệp tra xét. Trong ngọc điệp có một bức họa vẽ một người và long câu toàn thân đều khoác giáp bạc, so sánh kiểu dáng trường thương trong tay Miêu Nghị và chiến giáp vật cỡi thật sự là giống nhau như đúc, chẳng qua là màu sắc bất đồng mà thôi.

Diện mục người trong bức họa cũng có mấy phần tương tự Miêu Nghị, chỉ là một bên không có đội đầu khôi, một bên đội đầu khôi, làm giữa hai người vẫn lộ ra vẻ bất đồng.

- Đúng là có vẻ giống…

Vân Phi Dương gật đầu lần nữa, bất quá lại nghi ngờ quay đầu hỏi:

- Một là chiến giáp nhất phẩm, một là chiến giáp nhị phẩm, kiểu dáng chiến giáp trên người tựa hồ cũng có vẻ bất đồng.

Thủ hạ đáp:

- Phàm là người tới tham gia Kham Loạn hội, cũng có khả năng đổi chiến giáp nhất phẩm thành chiến giáp nhị phẩm.

Vậy cũng phải... Ánh mắt Vân Phi Dương lại tiếp tục so sánh diện mạo Miêu Nghị với bức họa trong ngọc điệp.

Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng ngơ ngác nhìn nhau, không biết đám người này đang giở trò quỷ gì.

Vân Phi Dương thu hồi ngọc điệp đột nhiên vung thương chỉ về phía Miêu Nghị, quát lớn:

- Tên họ ngươi là gì, thương của Vân mỗ không giết hạng người vô danh!

Miêu Nghị cũng vung thương chỉ tới, quát lớn:

- Miêu Nghị ở chỗ này, có dám quyết một trận tử chiến cùng ta!

- Thật đúng là hắn!

Vân Phi Dương và tên thủ hạ nhìn nhau, gần như đồng thanh kêu lên.

Vân Phi Dương đổi thành truyền âm hỏi thủ hạ:

- Không trùng hợp như vậy chứ, tìm nhiều năm như vậy vẫn không tìm được, hôm nay lại ngẫu nhiên gặp được sao, không phải là trùng tên trùng họ chứ?

Tên thủ hạ truyền âm đáp:

- Có thể trùng tên trùng họ, thế nhưng ngay cả long câu mặc chiến giáp cũng tương tự vậy quá mức ngẫu nhiên rồi. Dương thiếu, ngài cứ hỏi một chút sẽ biết ngay thôi…

Trong chớp nhoáng này, khí thế Vân Phi Dương tựa hồ yếu đi không ít:

- Ngươi hỏi giúp ta một chút, vạn nhất thật sự là ta đắc tội tên kia, sau khi trở về vị tổ tông kia sẽ không tha cho ta.

Thấy đối phương đang trò chuyện khe khẽ với thủ hạ, Miêu Nghị quát lớn lần nữa:

- Đánh hay không đánh?

Thủ hạ của Vân Phi Dương thay y hỏi:

- Miêu Nghị, ngươi tới từ nơi nào?

Miêu Nghị đáp:

- Ta đến từ nơi nào có quan hệ gì với các ngươi, rốt cục đánh hay không đánh? Nếu không dám đánh một trận vậy hãy nhường đường, để bọn ta rời đi!

Không nói??? Người nọ nhìn Vân Phi Dương một cái, thấy người sau đưa ánh mắt khích lệ, lại quay đầu lại lớn tiếng hỏi:

- Miêu Nghị, ngươi có biết La Song Phi hay không?

Miêu Nghị nghe vậy ngây người ra tại chỗ, vì sao đối phương lại biết La Song Phi, chẳng lẽ La Song Phi cũng tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, hay là có tình huống gì khác…

Hắn nhất thời không biết rõ tình huống gì, có vẻ không biết nên trả lời như thế nào, sinh tử tồn vong trước mắt, chỉ sợ có sơ hở gì lọt vào tay đối phương.

Yến Bắc Hồng lập tức nhìn thấu có vẻ gì không đúng, truyền âm hỏi:

- Lão đệ, tên La Song Phi này là tình huống thế nào?

Miêu Nghị bất động thanh sắc truyền âm đáp:

- La Song Phi từng là một tên thủ hạ đắc lực của đệ, từng lập được không ít công lao hãn mã cho đệ, sau đó... biến mất.

- Thủ hạ của ngươi ư? Làm sao người của Đại Ma Thiên, cháu trai Ma Thánh Vân Ngạo Thiên mạnh nhất trong Lục Thánh lại biết đại danh thủ hạ lão đệ?

Yến Bắc Hồng ngạc nhiên không thôi.

- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhất định là trong này có điều ngoắt ngoéo…

Miêu Nghị cũng rất là không hiểu.

- Bọn họ đối phó chúng ta nắm chắc phần thắng, hẳn là không cần thiết lấy một tên La Song Phi nào đó ra uy hiếp ngươi.

Yến Bắc Hồng nhắc nhở.

Miêu Nghị suy nghĩ một chút cũng phải, lập tức lớn tiếng hỏi:

- Các ngươi biết La Song Phi ư?

Người nọ đáp:

- La Song Phi là bằng hữu Dương thiếu chúng ta.

Miêu Nghị cùng Yến Bắc Hồng ngơ ngác nhìn nhau lần nữa.

Trong lòng Yến Bắc Hồng vẫn có vẻ nghi ngờ về chuyện này, chỉ là một tên thủ hạ nho nhỏ của Miêu Nghị lại có thể là bằng hữu với cháu trai của Ma Thánh Vân Ngạo Thiên sao, chuyện này không có khả năng…

Ngược lại Miêu Nghị nhớ lại trước lúc đi La Song Phi từng nói qua mình đến từ một đại gia tộc, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện một sư huynh Hồng Liên cửu phẩm, thật hết sức dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.