Phi Thiên

Chương 1156: Chương 1156: Hợp tác (1)




Trời xanh biển rộng, một vùng vách đá dựng thẳng đứng động một cái là cao hơn trăm trượng, so le không đều, lởm chởm như rừng, ở giữa có một đỉnh núi cao đạt nghìn trượng, cổ mộc xanh um, vây quanh một tòa cung điện to lớn thâm trầm, đình đài lầu các chập chùng. Đây chính là Tinh Túc Hải, Tây Túc Tinh Cung.

Miêu Nghị bay từ trên không tà tà đến, đáp xuống bên ngoài cửa cung, nhìn xung quanh một lượt, dường như vẫn như cũ, không có thay đổi gì.

- Người tới là người nào?

Thủ vệ ở cửa quát.

Miêu Nghị lật tay lấy ra một lệnh bài, chính là lệnh bài do Tây Túc Tinh Cung cung chủ Phục Thanh ban tặng, trực tiếp phóng ra hư ảnh của Phục Thanh.

- Mau đi thông báo, nói cố nhân ở Nam Cực Băng cung cầu kiến Phục Thanh đại nhân.

Thủ vệ lập tức cảm thấy kính nễ vô cùng, trong đó có một vị hỏi:

- Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh?

Miêu Nghị trên mặt đeo mặt nạ giả hiệu, chuyến này cũng không dám lộ ra hình dáng, đến nội cảnh của Tinh Túc Hải cũng nhờ có lệnh bài này của Phục Thanh, mấy lần đụng phải kẻ chặn đường đều dựa vào cái lệnh bài này hóa giải.

- Ngươi đi thông báo, Phục Thanh đại nhân tự nhiên sẽ hiểu là ai.

Miêu Nghị không chịu thổ lộ thân phận chân thật với thủ vệ.

Thật sự là hắn đi chuyến này quan hệ trọng đại, một khi để lộ phong thanh, Lục Thánh là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Mà thực lực và thế lực của hắn có hạn, không có cách nào chống đỡ kế hoạch của hắn, chỉ có thể tới đây tìm đồng minh, kinh qua chuyện ở trong Giám bảo đại hội, ấn chứng đồn đãi, cũng chỉ có bầy yêu của Tinh Túc Hải mới dám đối nghịch với Lục Thánh.

Hắn cũng không cần nói ra mình là người nào, cầm Phục Thanh lệnh bài xuất hiện, còn nói ra Nam Cực Băng cung, Phục Thanh chỉ cần không phải tên ngốc cũng có thể đoán được là ai.

- Xin chờ một chút!

Một vị thủ vệ chắp tay, nhanh chóng rời đi.

Miêu Nghị khoanh tay đứng đối mặt với biển trời, lẳng lặng chờ.

Không bao lâu, tên thủ vệ kia nhanh chóng bay đến, khách khí chắp tay ở phía sau lưng hắn nói:

- Phục Thanh đại nhân cho mời. Mời Tôn giá đi theo tôi!

Miêu Nghị xoay người gật gật đầu, khoanh tay đi theo phía sau lưng người đó, sãi bước đi về phía trước.

Trong cung, cây xanh che bóng mát, nhiều loại hoa tươi rực rỡ, dường như không chịu ảnh hưởng của khí hậu của thiên địa, quanh năm nở rộ như xuân, không ngừng nhìn thấy được cự mãng mọc sừng tùy ý bò dạo trong đó. Con ngươi đỏ lập lòe, phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ, gặp được người xa lạ như Miêu Nghị vậy thỉnh thoảng xề gần quan sát.

Miêu Nghị không vì thế mà động. Hai con cự mãng một mực bò theo đuôi dạo chơi ở phía sau hắn, cho đến ngoài quảng trường của nội cung mới quay đầu trở về, không dám xông vào trong nữa.

Mà thủ vệ dẫn đường cũng dừng ở đây, đưa tay ra dấu mời, xong tự lui xuống.

Miêu Nghị nhìn về tòa cung điện to lớn cổ xưa ở phía trước đó. Ngoài đại điện chỗ cửa thật cao, trên bậc thang đứng một vị nam tử áo xanh gương mặt lạnh băng băng, cũng đang nhìn hắn chằm chằm.

Miêu Nghị sãi bước đi qua quảng trường, leo lên nấc thang thật cao đó, hắn nơi này vừa định chắp tay hành lễ, nam tử áo xanh đã xoay người nói:

- Đi theo ta!

Trước cánh cửa cực lớn điêu khắc các loại Yêu tộc đồ án cao tới năm trượng cổ xưa, mở một khe hở, cái gọi là khe hở của đại môn chẳng qua là nhằm vào cánh cửa to lớn như vậy mà nói, chứ trên thực tế khe hở này đủ để hai người sóng vai đi vào.

Trong đại điện trống không. Hai người một trước một sau đi vào có vẻ rất nhỏ nhoi.

Trong không gian trống trải, mặt sàn lót đầy ngọc thạch xanh biếc trong suốt. Trên nóc thì khảm đầy các loại bảo thạch, chi chít tựa như bố cục Nhật Nguyệt Tinh thần vậy.

Chống đỡ đại điện là mười mấy căn cây cột toàn bộ đều là đầu gỗ, cũng không biết là gỗ gì, cây nào cũng cao tới gần mười trượng, tròn to thẳng tắp, cỡ 5,6 người trưởng thành giang tay mới có thể bao hết. Chất gỗ đen xì, phía trên điêu khắc các loại yêu tộc, thiên hình vạn trạng.

Ở chính trung ương của chính điện thông thoáng nayỳ, một lão giả mặc áo ngắn, tóc xanh kết búi, mày xanh, râu xanh, ống quần và tay áo xoắn cao lên, khoanh chân nhắm mắt ngồi tĩnh tọa ở trên sàn nhà xanh biếc trong suốt đó, chung quanh trống không, tạo cho người một loại cảm giác sâu sắc mà lại cô tịch.

Lão giả không phải là ai khác, chính là một trong bốn phương Túc Chủ của Tinh Túc Hải - Phục Thanh.

Nam tử áo xanh đi tới phía sau lưng Phục Thanh, đứng lại ở một bên, Phục Thanh ngồi xếp bằng chậm rãi mở hai mắt ra, như cười như không nhìn chằm chằm Miêu Nghị.

Miêu Nghị cởi mặt nạ trên mặt xuống, chắp tay hành lễ nói:

- Vãn bối Miêu Nghị xin ra mắt tiền bối.

Phục Thanh cười ha hả, đưa tay chỉ trước mặt,

- Đừng để cho ta ngẩng đầu nói chuyện, có lời gì muốn nói ngồi xuống rồi hãy nói.

Cũng không địa phương nào có thể ngồi, chủ nhân cũng ngồi ở trên đất, Miêu Nghị cũng chỉ có thể khoanh chân ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, ngồi mặt đối mặt nhìn nhau với Phục Thanh, thở dài:

- Nhìn lại được phong thái của tiền bối, thật sự là cảm khái vạn phần, nhớ ngày đó tình hình khi quét sân cho cho tiền bối, thoáng như ngày hôm qua. . .

- Được rồi! Đừng nói cái lời để kéo gần quan hệ thừa ấy nữa.

Phục Thanh trực tiếp cắt ngang, hỏi:

- Ngươi giờ này tu vi thế nào?

Miêu Nghị giơ tay lên xóa sạch Linh Ẩn nê ở mi tâm, hiện ra thất phẩm Hồng Liên, nói:

- Hồng Liên thất phẩm!

Phục Thanh hơi hơi gật gật đầu:

- Không tới ngàn năm mà có thể có tu hành đến bậc này, tiến độ cũng coi như thần tốc. Ngươi thật là to gan, dám một mình chạy đến tìm ta, nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Miêu Nghị nói:

- Là tới tìm tiền bối hợp tác đấy.

- Hợp tác?

Phục Thanh cười ha hả, lắc đầu nói:

- Tu vi của ngươi quá thấp rồi, còn chưa có tư cách hợp tác với ta, người tuổi trẻ phải có tính nhẫn nại, chờ tu vi của ngươi đạt đến cảnh giới kim liên rồi hãy nói đi, lão phu chờ được.

Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn về phía nam tử áo xanh ở phía sau hắn, ý chỉ là muốn cho người này tránh đi một chút.

Phục Thanh thở dài:

- Hắn tên là Thanh Phong, là hữu sứ trong tả hữu sứ giả của ta, người ta xưng là Thanh hữu sứ, chính là tâm phúc của ta, có lời gì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng.

Miêu Nghị hơi đắn đo chần chờ một chút, vung tay lên bày năm cực tinh chứa đựng Ngũ Hành linh thảo thành một hàng, hỏi:

- Tiền bối có nhận biết những vật trong này không?

Phục Thanh liếc nhìn đồ vật bên trong, gật đầu nói:

- Xưa kia đã từng ngẫu nhiên thấy qua, không có giá trị sử dụng gì, cũng không biết tên gọi là gì. Ngươi cầm vật này đến đây là có ý gì?

Miêu Nghị chỉ vào từng cái trong năm món, giải thích:

- Đây không phải là vô danh, quả thật tiền bối không biết mà thôi, cái này là Bạch Quỳnh chi, Thanh Quỳnh chi, Ô Quỳnh chi, Huyết Quỳnh chi, Hoàng Quỳnh chi, cộng lại tên là Ngũ Hành linh thảo. Chỉ lấy ra một loại đích xác không có tác dụng gì, nhưng nếu là hợp chung lại với nhau luyện chế, lại có thể luyện chế ra được linh khí, luyện chế được đan dược tên là Tiên Nguyên đan, tiền bối có biết Tiên Nguyên đan hay không?

- Cái gì?

Phục Thanh kêu lên thất thanh, Thanh Phong đứng ở phía sau hắn, trên mặt vốn không lộ vẻ gì cũng lộ vẻ động lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.