Phi Thiên

Chương 1157: Chương 1157: Hợp tác (2)




Hai người sao có thể không biết Tiên Nguyên đan. Lúc đầu có lẽ còn không biết, nhưng mà sau khi Lục Thánh quật khởi thì liền biết rồi. Trước khi Tiểu thế giới còn chưa thành lập chế độ thu thập Nguyện Lực châu, Lục Thánh có thể nói là len lén quật khởi, không lén quật khởi không được, nếu không căn bản không có cơ hội quật khởi, mà thứ trợ giúp Lục Thánh len lén quật khởi ấy chính là Tiên Nguyên đan này.

Phục Thanh truy vấn một câu:

- Đây là vật liệu luyện chế Tiên Nguyên đan?

Miêu Nghị gật gật đầu:

- Đây là thuốc chủ yếu để luyện chế Tiên Nguyên đan, còn có mấy vị thuốc phụ, nhưng mà thuốc phụ dễ lấy, mấu chốt là năm vị thuốc chủ yếu này rất khó lấy.

Phục Thanh hỏi:

- Ngươi cùng ta hợp tác, là muốn để cho ta bí mật phái người đi thu thập Ngũ Hành linh thảo này?

Miêu Nghị lắc đầu:

- Vật này nào có dễ thu thập như vậy, điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc, có thể tự nhiên mọc ra cũng đơn thuần là cơ duyên xảo hợp, chỉ có sáng tạo điều kiện để trồng, mới có thể nhanh chóng thu được một lượng lớn. Mà vãn bối nhờ sự trùng hợp đã nắm giữ phương pháp trồng trọt của loại Ngũ Hành linh thảo này.

Phục Thanh dần dần bình tĩnh lại, cau mày nói:

- Ngươi nếu như nắm giữ phương pháp trồng, có chuyện tốt giống như thế này vì cái gì còn tìm ta, vì cái gì không ở địa bàn của mình len lén trồng, cớ gì lấy ra chia sẻ cùng ta?

Miêu Nghị nói:

- Vãn bối nói điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc, phải tìm được địa phương thích hợp mới tiến hành sáng tạo điều kiện rồi mới có thể trồng ra được. Tôi là người trong chính phủ của Tiên quốc, thủ hạ tôi cũng phần lớn là người phía chính phủ Tiên quốc, không biết có bao nhiêu người muốn bò lên trên, tôi không có khả năng phái ra một lượng lớn nhân thủ đi tìm chỗ như vậy. Lục Thánh bên đó hơi phát hiện động tĩnh một chút, lập tức sẽ có hoài nghi, tiền bối cảm thấy Lục Thánh sẽ dễ dàng tha thứ cho người lợi dụng Tiên Nguyên đan để uy hiếp đến địa vị của bọn họ sao? Chẳng những là người trong Tiên quốc chính phủ không thể dùng, mà người của chính phủ sáu quốc cũng không thể dùng. Hơn nữa vãn bối thủ hạ tu vi quá thấp, cho dù có tâm phúc có thể dùng, cũng khó mà gánh vác trách nhiệm trông coi thủ vệ. Vãn bối nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tinh Túc Hải bên này. Tinh Túc Hải bên này địa vực rộng lớn, tiền bối cũng đã nói trước kia đã từng ngẫu nhiên thấy qua vật này, vậy đã nói rõ Tinh Túc Hải hoàn toàn có khả năng tìm được địa phương thích hợp trồng chúng. Có thế lực của các tiền bối tiến hành khống chế, tuyệt đối so với trồng trên địa bàn của Lục Thánh an toàn hơn. Huống chi tôi hoài nghi trên địa bàn của Lục Thánh những địa phương thích hợp trồng sớm đã bị Lục Thánh chiếm rồi, cũng không tới phiên tôi đi tìm.

Phục Thanh gật gật đầu, hỏi:

- Đều cần những hoàn cảnh gì để trồng?

Miêu Nghị lúc này báo hoàn cảnh trồng cho biết, hơn nữa cũng nói ra phương pháp trồng trọt.

Nghe xong lời giảng thuật, Phục Thanh hơi lộ ra vẻ hưng phấn, nói:

- Trên địa bàn một mình ta không thu thập đủ địa phương thích hợp, nhưng mà toàn bộ Tinh Túc Hải vẫn là có thể thu thập đi ra đấy.

- Tốt!

Miêu Nghị chỉ vào Ngũ Hành linh thảo nói:

- Rễ những vật này không có cách nào thoát khỏi hoàn cảnh bồi dục quá lâu, dùng Ngũ Cực tinh nuôi dưỡng nhiều lắm cũng chỉ có thể kiên trì một tháng. DO đó tiền bối cần phải nắm chắc thời gian, làm trễ nải không được quá lâu, nếu không muốn gom góp đủ năm loại linh thảo này lại là một thứ phiền toái. Vãn bối có được vật này là không dám trễ nãi khoảnh khắc đến đây đó.

Ai ngờ Phục Thanh đột nhiên cười ha hả nói:

- Ngươi cứ như vậy trực tiếp nói cho ta biết phương pháp trồng, không sợ ta ném bỏ ngươi?

Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Tiền bối biết luyện chế Tiên Nguyên đan phiền toái như thế nào không? Còn có mấy vị thuốc phụ, tiền bối biết là thứ gì không?

Phục Thanh hỏi:

- Ngươi biết phương pháp luyện chế Tiên Nguyên đan?

Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Tiền bối không phải là muốn ép ta giao ra đây sao? Vật này một khi giao ra, vãn bối chí có một con đường chết, vãn bối nếu dám đến thì đã chuẩn bị được đường lui rồi.

Phục Thanh nói:

- Ta chỉ hỏi một câu, toa thuốc này là ngươi lấy ở đâu ra? Thứ này Lục Thánh khống chế nghiêm như vậy, ngươi làm sao có thể có được? Ngươi nếu như là Mục Phàm Quân phái tới lợi dụng chúng ta trồng linh thảo cho ả, ta chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Miêu Nghị nói:

- Thiên hạ người biết toa thuốc này cũng không chỉ có Lục Thánh, còn có một người, ta chính là từ trong tay hắn có được. Người này thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ta đã đáp ứng không nói ra lai lịch của hắn. Tiền bối hay là đừng hỏi nữa.

Thần long kiến thủ bất kiến vĩ? Phục Thanh quay đầu lại nhìn Thanh Phong, Thanh Phong nhàn nhạt lên tiếng hỏi:

- Chẳng lẽ là Vu Hành Giả?

Miêu Nghị gương mặt lộ biểu tình vô cùng khoa trương, kinh ngạc nói:

- Thanh hữu sứ thật thông minh, cái này mà cũng có thể đoán được?

Thanh Phong muốn tát hắn một bộp tay, điều này còn cần phải đoán sao? Ngươi đều nói rõ ràng như vậy rồi.

Phục Thanh cũng không nhịn được trợn mắt trắng dã:

- Bớt lắm mồm, nói chuyện chính sự, cái thứ này có kết quả rồi làm sao chia?

Miêu Nghị hỏi lão:

- Tiền bối nghĩ phân thế nào?

- Chuyện này một mình ta không làm chủ được.

Phục Thanh quay đầu lại nói:

- Thanh Phong, ngươi và Lệ Phong tự mình đi một chuyến, thỉnh cầu lão đại, lão tam và lão tứ đến đây.

Lệ Phong chính là tả sứ của Tây Túc Tinh Cung.

- Dạ vâng!

Thanh Phong ứng tiếng rời đi.

Phục Thanh sau đó nói với Miêu Nghị:

- Chờ một ngày, cũng không thiếu một ngày này, mấy huynh đệ chúng ta ở tại Tinh Túc Hải đã nhiều năm như vậy, trên khối đất nào có địa phương thích hợp cũng đều biết rõ hết trong lòng, chỉ cần đàm phán rõ cách phân chia, chỗ trồng thoáng một cái có thể tìm được, sẽ không làm trễ nải sự việc.

- Được! Vậy cứ nghe theo tiền bối an bài.

Miêu Nghị nhìn hai bên một chút, đột nhiên nói:

- Tiền bối, chúng ta cũng không cần ngồi ở đây chờ suông chứ, tìm chút chuyện gì tìm đi.

Phục Thanh À một tiếng, hỏi:

-Ngươi muốn làm gì?

Miêu Nghị hỏi:

- Tiền bối có biết chơi cờ?

Phục Thanh gật gật đầu:

- Hơi thông một chút.

- Chúng ta chơi hai ván?

Miêu Nghị hỏi một câu, hắn muốn nhân cơ hội này đào sâu hơn một chút tình cảm với Phục Thanh!

Không có gì không được, Phục Thanh không nói hai lời, thuận tay phất qua mặt đất, bàn cờ đã bày xong:

- Xem ra tiểu tử ngươi đối với tài đánh cờ của mình rất có tự tin.

- Ha ha! Chưa nói tới cái gì mà tự tin, chẳng qua là chưa bao giờ bại trận mà thôi.

Miêu Nghị vui vẻ khiêm nhường một tiếng.

- Vậy à! Lão phu cũng muốn lãnh giáo một chút.

Hai người ngồi sát gần đến một chút, bắt đầu bùm chát bốp bốp đi con cờ, ngươi tới ta lui.

Phục Thanh thỉnh thoảng liếc nhìn Miêu Nghị một cái, trong lòng cảm khái, lúc trước chỉ là bởi vì lời nói đại nghịch bất đạo của tiểu tử này đối với Lục Thánh một phen mà thôi, khiến cho mình chịu đủ sự đè nén nghe qua tâm tình quá sảng khoái, nên cấp cho hắn một cơ hội để thử một chút. Không nghĩ tới tên này thật là có lá gan đảo loạn ở sau lưng Lục Thánh. . .

- Ngươi làm cái gì?

Sau nửa canh giờ, Miêu Nghị đột nhiên kêu lên quái dị một tiếng, hô một tiếng, cả người bị ném đi ra từ trong khe cửa, đập xuống ở dưới bậc thang bên ngoài, sờ cổ liên tục ho khan vài tiếng bò dậy.

Phục Thanh mặt giận dữ chắp tay đi ra từ trong khe cửa, chỉ vào Miêu Nghị khiển trách:

- Nhìn thấy qua kỳ phẩm kém, chưa từng thấy qua người có kỳ phẩm giống như ngươi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.