Phi Thiên

Chương 990: Chương 990: Lén lén lút lút (2)




Miêu Nghị ôm lấy nàng nói:

- Nói thật ngươi đừng nóng giận, thật ra ta thích ngươi mặc trang phục của nữ nhân bình thường hơn, ta nhớ sau khi nhìn thấy ngươi mặc trang phục của nữ nhân bình thường ở khách sạn một lần sau, cho ta một loại cảm giác kinh diễm, ta nhớ mãi không quên.

Lão Bản Nương rời khỏi lồng ngực của hắn, ngạc nhiên nhìn hắn một lát, đột nhiên nói:

- Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu ăn mặc trang phục của nữ nhân bình thường, trang phục Thiên Ma Vũ này chỉ chừa cho phu quân ta.

Miêu Nghị vội vàng khoát tay nói:

- Ta chỉ nói như vậy thôi, ngươi tuyệt đối chớ miễn cưỡng, ngươi thích mặc làm sao thì mặc. Từ nhỏ ngươi đã có thói quen mặc như vậy rồi, nếu thay đổi sẽ rất khó chịu, ta có thể hiểu được, không cần thay đổi.

Lão Bản Nương đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, ôn nhu nói:

- Vì ngươi, ta nguyện ý.

Nữ nhân vừa “Ưm” một tiếng, Miêu Nghị cũng không chịu được, lại kéo nàng vào trong lòng, hai người lại một lần nữa động tình hôn hít mãnh liệt.

Hai người không biết vong tình hôn nhau bao lâu, thân hình Lão Bản Nương đột nhiên cứng đờ, lấy tay đẩy hắn ra, sắc mặt có thể nói là đột biến, truyền âm nói:

- Không hay rồi! Phía ngoài có người đang lén lút đến gần nơi này, chính là phương hướng ngươi tới đây, có phải ngươi bị người ta theo dõi rồi hay không?

- Không phải chứ, lúc ta tới rất cẩn thận!

Miêu Nghị lóng tay lắng nghe trong chốc lát, vẫn không nghe thấy cái gì, biết tu vi của mình không cùng cấp bậc với Lão Bản Nương, nếu nàng nói như vậy, chắc chắn sẽ không sai:

- Ngươi ở bên trong đừng đi ra, ta ra ngoài xem là ai, chờ ta dẫn người đó rời đi, ngươi hãy đi.

Dứt lời hắn nhanh chóng lặng lẽ sờ soạng đi về phía cửa động, còn Lão Bản Nương lại luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo bị bàn tay của Miêu Nghị làm cho rối loạn , thật sự có chút luống cuống, ở Vô Lượng quốc một khi bị người ta bắt gian, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Miêu Nghị mò tới ngoài động không xa, ẩn núp phía sau một đồng đá đánh giá, quả nhiên thấy một người đang lén lút hết nhìn đông tới nhìn tây đến gần, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, người nọ mặc bạch y, cái đầu dưới ánh trăng phản quang, là một cái đầu trọc, là hòa thượng.

Sau khi thấy rõ người này là ai! Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, có thể nói vừa bực mình vừa buồn cười, phát hiện tên kia làm sao vẫn giống như khi còn bé, vẫn lén lén lút lút không thay đổi, trực tiếp cầm một tảng đá trong tay, ném mạnh đi.

Hòa thượng kia phản ứng cũng mau, nhanh chóng lắc mình né tránh tảng đá ném tới, nhìn về phương hướng bên này quát lên:

- Người nào? Là ai tập kích bổn Phật gia?

Người lén lén lút lút vừa tới này không phải là ai khác, chính là Bát Giới, chẳng qua hiện tại không có người nào, không cần thiết giả bộ ra vẻ đạo mạo gì nữa, cho nên vừa mở miệng liền lộ ra nguyên hình.

Miêu Nghị nhảy ra ngoài, đứng trên một đống đá, cười lạnh nói:

- Bát Giới đại sư, đêm hôm khuya khoắt ngươi ở chỗ này lén lén lút lút làm gì vậy?

- A. . .

Bát Giới ngẩn ra, chợt cười khan hai tiếng, phất tay áo bào đi tới:

- Đại ca, là ngươi sao! Thật là đúng dịp, thật là đúng dịp, tại sao lại gặp ngươi ở chỗ chứ?

Thật là đúng dịp? Miêu Nghị hừ lạnh nói:

- Thật là đúng dịp cái gì! Ngươi tới nơi này làm gì?

Bát Giới há có thể không nghe ra Miêu Nghị đang nói mát, nhưng hắn vẫn thản nhiên đối ứng:

- Nơi này chính là chỗ bần tăng tu luyện, bên Linh Lung tông quá ồn ào, mỗi đêm bần tăng đều tới đây tĩnh tu, nửa tháng qua ngày nào cũng như thế, tối nay lại đến rất bình thường.

Miêu Nghị ngẩn ra, có chút không biết nói gì, nói như thế, thật đúng là tình cờ, hóa ra mình trong lúc vô tình đã xông vào địa bàn của lão Nhị. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm chắp tay trước ngực của Bát Giới hắn lập tức nheo mắt, nhớ lại bộ dạng lén lén lút lút vừa rồi của tên này, dáng vẻ này không giống như người ngày nào cũng đến đây, nếu không phải biết lai lịch của người này , thiếu chút nữa đã bị người này lừa gạt rồi.

Miêu Nghị từ trên tảng đá nhảy xuống, cười lạnh liên tục, từng bước đi tới phía đối phương.

Bát Giới nhìn thấy hắn, đột nhiên một mắt lớn một mắt nhỏ, năm đó lúc hai huynh đệ chia tay hắn cũng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, đại ca của mình là hạng người gì mình há có thể không có ấn tượng hay sao, cảm giác trước mặt đại ca mình có giả bộ thế nào cũng có chút dư thừa, hai người bọn họ còn không biết nhau sao! Trong nháy mắt dáng vẻ đạo mạo của hắn hoàn toàn biến mất, lúc này ha hả gượng cười, từ từ lui về phía sau:

- Đại ca, có lời gì từ từ nói, đừng động thủ động cước, nếu động thủ ngươi chưa chắc không phải đối thủ của ta.

- Nếu ngươi dám trốn, nếu dám hoàn thủ, sau này đừng kêu ta là đại ca.

Miêu Nghị chỉ vào hắn nói.

Thân hình Bát Giới cứng đờ, vẻ mặt cương cười:

- Đại ca, ngươi không đùa đấy chứ. Chúng ta chia tay nhiều năm rồi, vừa thấy mặt đã đả thương tình cảm huynh đệ không tốt đâu. . . Ôi!

Miêu Nghị đưa tay níu lấy lỗ tai hắn, tình cảm huynh đệ cái gì, ngươi từ nhỏ đã nhìn trộm quả phụ người ta tắm còn chưa tính, bây giờ còn dám chạy tới làm hỏng hảo sự của đại ca ngươi, tóm lại mới thử nghĩ đã thấy tức giận, phát hiện lão Nhị này càng lớn càng kỳ cục. Hắn nhấn lão Nhị ngồi xuống đất, một trận quyền cước đấm đá.

Bát Giới ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu kêu rên.

Sau khi Miêu Nghị dừng quyền cước, lại đá vào mông đít hắn một cước.

- Cút! Lập tức cút cho ta, có lời gì quay về hãy nói.

Không thể để cho tên này phát hiện Lão Bản Nương.

Vẻ mặt Bát Giới bi phẫn đứng lên, phủi dấu chân của Miêu Nghị dính đầy trên tăng bào tuyết trắng của hắn nói:

- Ngươi kêu ta làm sao trở về nhìn người khác?

- Ta cũng không tin trên người ngươi không có y phục khác để thay!

Miêu Nghị thuận tay giật thanh bảo kiếm ra ngoài.

Bát Giới lập tức giơ tay đầu hàng nói:

- Ta đi. Ta đi được rồi chứ?

Nói xong lại lui một bước về sau.

Đột nhiên hai mắt hắn trừng lớn:

- Không đúng!

Miêu Nghị cau mày nói:

- Cái gì không đúng?

Bát Giới vỗ cánh mũi, dùng sức hít hà, hai mắt chợt bộc phát ra tia sáng kỳ dị, chỉ vào Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Đại ca, trên người ngươi làm sao có mùi thơm của nữ nhân?

Miêu Nghị khiển trách:

- Nói hưu nói vượn gì vậy, ở đâu ra mùi thơm của nữ nhân, mau cút đi!

- Đại ca. Đừng hòng gạt ta, trong miếu ta nhiều nữ nhân như vậy, mùi thơm cơ thể của nữ nhân, ta vừa ngửi là nhận ra ngay, há có thể tránh được cái mũi của ta.

Bát Giới cười hắc hắc, nhìn cảnh vật chung quanh, càng phát ra tiếng cười rất cổ quái, ánh mắt không ngừng ngắm tới ngắm lui phương vị phía sau Miêu Nghị:

- Đại ca, ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì?

- Ngươi có cút hay không?

Miêu Nghị có chút thẹn quá thành giận, giơ kiếm đuổi người.

Mi tâm Bát Giới lộ ra một đóa Hồng Liên, thân hình chợt lóe, nhanh chóng né tránh, chạy đến phía sau Miêu Nghị, bất kể ngươi có phải đại ca hay không, một khi lòng hiếu kỳ nổi lên, quả thực ngay cả Phật tổ cũng không ngăn được. Hắn chạy đến chỗ Miêu Nghị vừa mới đi ra, phát hiện một sơn động ẩn tàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.