Phi Thiên

Chương 1093: Chương 1093: Lửa đốt Tuyết Y am (1)




Đồ trang sức và trang điểm bình thường của nữ nhân cũng có thể bỏ vào bên trong bàn trang điểm, sau đó lại đi qua kim phượng phun ra, nguyên lý rất đơn giản. Nhưng sự tôn quý và hoa mỹ mà kim phượng thể hiện ra lại không khỏi làm cho người ta thưởng thức, tưởng tượng đến tình cảnh một nữ nhân xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm hầu hạ, Miêu Nghị cũng thấy tim đập thình thịch, nói vậy Lão Bản Nương nhất định sẽ rất thích.

Sau khi Dương Thanh Thanh đứng dậy rời khỏi bàn trang điểm, Đông Quách Lý chắp tay hỏi:

- Đại nhân cảm thấy như thế nào?

- Không tệ!

Miêu Nghị gật đầu, trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật ném cho hắn, tiện tay lại thu bàn trang điểm lại.

Đông Quách Lý nhanh chóng kiểm tra Nguyện Lực châu trong chiếc nhẫn trữ vật, lúc này vui vẻ ra mặt nói:

- Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân!

Miêu Nghị gật đầu, mới vừa đi ra khỏi động, liền bắt gặp Hắc Thán chạy vào bên trong, dúi vào trong lồng ngực của hắn.

Miêu Nghị sờ sờ lông bờm của nó, xoay người dẫn nó đi vào hang động của Yêu Nhược Tiên.

Yêu Nhược Tiên đang ngồi khoanh chân trong động của mình, Miêu Nghị dẫn Hắc Thán đi vào, hắn chỉ mở mắt nhìn một chút.

Miêu Nghị vòng qua người hắn, đi vào trong hang động hắn trấn thủ phía sau, lúc này Yêu Nhược Tiên lên tiếng nói:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta phải đi ra ngoài một bận, mang theo một ít Đường Lang phòng thân.

Miêu Nghị vừa dứt lời liền trực tiếp đi vào trong động.

Yêu Nhược Tiên lập tức lắc mình cùng vào, hét lên:

- Chỉ có thể lấy mười lăm con thôi.

Chỉ thấy trong một mảnh không gian khổng lồ dưới đất, tám mươi lăm con Đường Lang lớn như heo đang gục trong từng đống tinh tệ vàng chói gặm cắn “răng rắc răng rắc” không ngừng, sắc bén nhai nuốt thu thập trên trăm đống kim tinh.

Một đống này khi gộp chung lại, mặt mũi càng lộ ra rõ ràng, ngược lại càng lộ ra vẻ dữ tợn kinh khủng, tứ chi mọc ra gai nhọn làm người ta sởn tóc gáy. Hắc Thán duỗi cái đầu ở cửa động, cứng rắn không dám theo vào.

Đương đương đương! Tiếng giòn vang liên tiếp vang lên, Yêu Nhược Tiên lắc mình gõ kim trảo hổ phách lớn bằng cánh tay lên phần đuôi của mười lăm con Đường Lang, thu vào toàn bộ, chỉ có mười lăm con:

- Chỉ mười lăm con này thôi.

Miêu Nghị mở rộng năm ngón tay nghênh đón, mười lăm con Đường Lang lập tức bay lên, vù vù chui vào bên trong nhẫn trữ vật của hắn.

- Cách tuổi giao nộp còn sớm, ngươi muốn đưa bọn chúng đi đâu?

Yêu Nhược Tiên quơ tay áo đứng bên cạnh hỏi.

Miêu Nghị trả lời:

- Đi một chuyến đến Lưu Vân Sa hải.

Yêu Nhược Tiên ngạc nhiên nói:

- Ngươi còn dám chạy đến đó?

Miêu Nghị khẽ mỉm cười. Hắn hiện tại đã tâm phiền ý loạn, hoàn toàn không có tâm tư tu luyện, đã nhiều năm như vậy rồi, không đến Lưu Vân Sa hải một chuyến thăm Lão Bản Nương thật sự là không được, dù nguy hiểm cũng phải đi một chuyến.

Yêu Nhược Tiên liếc nhìn hắn một cái, phát hiện khí độ trên người hắn càng ngày càng nồng đậm.

Mới vừa đi ra ngoài cửa động, Hắc Thán đứng phía ngoài đã cắn y phục Miêu Nghị, đung đưa đầu.

Bề ngoài của Hắc Thán không có gì biến hóa, nhưng càng ngày càng lộ ra vẻ linh khí mười phần, đã có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ còn thiếu mở miệng nói chuyện, nếu không đoán chừng có thể trực tiếp nói chuyện với người. Miêu Nghị xem chừng nó nghe lời mới biết hắn muốn đi ra ngoài, hỏi:

- Ngươi cũng muốn đi?

Hắc Thán lập tức buông lỏng y phục của hắn, đánh vang đế, gật đầu.

Miêu Nghị cũng biết tên này đang rất buồn bực, trước kia còn có thể để nó ăn Kết Đan ngủ say. Nhưng bây giờ dù ăn Kết Đan nó vẫn thấy nhàm chán. Miêu Nghị cũng không muốn như vậy, dù sao nó cũng nhiều lần cùng mình đồng sinh cộng tử. Nhưng thật sự không có cách nào, kể từ khi tu vi của Miêu Nghị đột phá đến cảnh giới Hồng Liên có thể bay, cước lực của Hắc Thán đối với hắn mà nói đã không còn tác dụng gì lớn, cho dù đả đả sát sát cũng không dùng được nó.

Nhưng ngươi cũng không có cách nào giải thích với nó, Miêu Nghị chỉ có thể vỗ vỗ đầu nó xoay người rời đi.

Sau khi ra khỏi sơn động, Hắc Thán lại cắn y phục của Miêu Nghị. Miêu Nghị đưa tay cho nó, từ trong cổ lông bờm của Hắc Thán có hai cái nhục tu bắn ra, tiếp xúc với bàn tay của Miêu Nghị, rất nhanh hiểu được nguyên nhân Miêu Nghị không mang nó đi theo.

Nhục tu thu hồi, nó cũng buông lỏng y phục của Miêu Nghị, đầu ỉu xìu cúi xuống, phát ra thanh âm trầm thấp nức nở.

Bá! Miêu Nghị đột nhiên vút không rời đi.

- Ài!

Yêu Nhược Tiên cảm thán một tiếng, vỗ vỗ vào đầu Hắc Thán:

- Hi vọng truyền thuyết thật sự có thật, chờ ngày ngươi cưỡi mây đạp gió...

Phật quốc, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ngoài sơn môn một tòa tự miếu, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên sơn môn viết bốn chữ ‘Phật môn rộng lớn’.

Hai ni cô áo trắng chắp tay tạo hình chữ thập đứng trong sơn môn lập tức xoay người đi ra:

- A di đà Phật, thí chủ dừng bước, xin hỏi tới đây có chuyện gì?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Ta và chủ trì Bát Giới của quý tự chính là bạn cũ, hôm nay đi ngang qua đặc biệt tới thăm, phiền toái thông báo một tiếng, ta họ Miêu, quý chủ trì tự nhiên biết ta là ai.

- Xin thí chủ chờ ở đây.

Một ni cô khom người, nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu, Bát Giới mặc một bộ tăng bào tuyết trắng lạnh nhạt thong dong xuất hiện trên bậc thang đỉnh núi, sau khi nhìn thấy Miêu Nghị ở phía dưới, khẽ vuốt cằm một cái.

Ni cô canh giữ trước sơn môn lập tức nghiêng người đưa tay:

- Thí chủ, chủ trì cho mời.

Miêu Nghị lắc mình một cái đến trên bậc thang đỉnh núi, nhìn Bát Giới từ trên xuống dưới, phát hiện người này vẫn ra vẻ đạo mạo.

- A di đà Phật!

Bát Giới tạo hình chữ thập mỉm cười nói:

- Vì sao thí chủ lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?

Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn ba chữ ‘Tuyết Y am’ trên cửa viện tự miếu cao lớn lạnh nhạt nói:

- Vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện ghé thăm ngươi một chút.

- Mời!

Bát Giới đưa tay lên, hai người sóng vai đi tới viện môn của tự miếu.

Thật sâu trong đình viện, cổ thụ chọc trời, dưới bóng cây ánh mặt trời loang lổ, thỉnh thoảng thấy ni cô mặc tăng bào tuyết trắng đi qua hành lễ. Miêu Nghị cẩn thận quan sát, phát hiện quả nhiên như lời lão Tam nói, phần lớn ni cô của Tuyết Y am rất xinh đẹp.

Bát Giới không dẫn hắn đến chính điện, mà dẫn tới hậu viện. Hai người trái phải ngồi xuống, đợi sau khi ni cô dâng trà lui ra, Bát Giới đang cầm chuỗi hạt châu ngồi trên ghế cầm châu lập tức ném chuỗi hạt châu lên trên bàn, trong nháy mắt tháo bỏ dáng vẻ đạo mạo, thoải mái ngồi dựa vào ghế, đưa tay nói:

- Đại ca uống trà đi!

Miêu Nghị nâng chung trà lên nhấp một ngụm, để xuống hỏi:

- Ta nghe lão Tam nói, ngươi có cơ hội làm chủ trì tự miếu lớn hơn nhưng ngươi không muốn đi, có chuyện này không?

Bát Giới thở dài nói:

- Đại ca, ta và ngươi không thể so sánh, bên cạnh người xuất gia chúng ta không thể có thị nữ.

Ánh mắt Miêu Nghị nheo lại, lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ ni cô xinh đẹp trong am có sức hấp dẫn với ngươi lớn như thế?

Trong giọng nói có ý khiển trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.