Phi Thiên

Chương 1092: Chương 1092: Năm trăm năm sau (2)




Trọng điểm là, ước tính trong hiện tại, Hắc Thán cần dùng khoảng một viên Kết Đan tam phẩm trong mỗi năm.

Cũng bởi vì nuôi những kẻ này, đã dẫn đến tình trạng túng thiếu số lượng Kết Đan trong giới Tu hành, Miêu Nghị cũng không dám mua hết một lượt ở Tiên Quốc vì sợ bị người khác chú ý đến. Nên Miêu Nghị còn nhờ Lão Bản Nương mua Kết Đan ở Lưu Vân Sa Hải nữa, dẫu sao thì Lục Quốc thương hội cũng có chi nhánh ở Lưu Vân Sa Hải.

Nguyên nhân của tình trạng túng thiếu này rất đơn giản, ví dụ như với một viên Kết Đan tam phẩm, trước kia thì người ta phải luyện chế thành pháp bảo rồi mới có thể sử dụng trong một khoảng thời gian dài, nhưng giờ đây thì mấy con súc sinh này lại tiêu hóa hết một lần luôn, giới Tu hành đâu có nhiều Kết Đan như vậy để tiêu hao kiểu đó chứ.

Hiện nay, giá cả của Kết Đan đã tăng vọt, giá tiền bình quân đã tăng mười lần rồi. Trước kia, Kết Đan hạng bét chỉ có giá trị bằng một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, ngày nay lại có giá trị bằng mười viên Nguyện Lực Châu. Kết Đan nhất phẩm tăng giá lên một ngàn viên Nguyện Lực Châu rồi, Kết Đan nhị phẩm thì có giá mười vạn viên Nguyện Lực Châu, giá của Kết Đan tam phẩm vọt lên tới hơn một ngàn vạn viên Nguyện Lực Châu luôn.

Vì nguyên nhân bất đắc dĩ này, Miêu Nghị chỉ có thể tạm thời ngừng lại việc bế quan tu luyện, thật sự là hắn đã không gánh nổi mức độ tiêu xài như thế rồi. Nhưng nói gì thì nói, dù sao Đường Lang cũng đã bắt đầu đền đáp ơn chăn nuôi rồi, đang nuốt kim tinh để dâng trả kim tinh có độ tinh khiết cao đây, còn Hắc Thán, nếu không phải là đang ngủ say thì cũng là vừa ăn vừa tìm cá tươi, du sơn ngoạn thủy suốt ngày.

Miêu Nghị đã tiêu xài hết khoản tài phú đồ sộ do Yến Bắc Hồng đưa cho rồi, cũng lấy không ít năm cực tinh ra ngoài để dàn xếp, bù đắp những khoản thiếu hụt.

Lúc này, Miêu Nghị lại có chút hâm mộ Dương Khánh rồi, luyện hóa Nguyện Lực Châu chậm thì cũng có mặt tốt của nó, Dương Khánh hiện nay đã vượt qua Thanh Liên cửu phẩm để đột phá bước ngoặt dẫn đến tu vi Hồng Liên, thu nhập mỗi năm cũa Dương Khánh thì ít nhất cũng có hơn vạn viên Nguyện Lực Châu, trong khoảng thời gian hơn năm trăm năm này, chắc chắn là Dương Khánh không xài hết được, chắc hẳn là y đã tích trữ được không ít để giữ lại dùng trong tương lai.

- Chao ôi! Đúng là tài nguyên của Tiểu thế giới vẫn còn quá ít rồi.

Miêu Nghị thở dài một tiếng, thả hai chân xuống giường đá, đi thong thả ra ngoài.

Hắn đã không có cách nào để tu luyện tiếp như trước nữa, hắn tự nhủ rằng phải nghĩ cách để tìm ra con đường khác, nếu không thì hoàn toàn không có cách nào có thể làm trọn vẹn lời hứa hẹn của hắn với Lão Bản Nương nữa.

Trong phòng tu luyện, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại dần hiện rõ ra, lão Bạch hiện thân. Hiện tại không có gió, nhưng mái tóc dài và y phục của y như đang bay trong gió, y nhìn chằm chằm vào bóng lưng Miêu Nghị đã biến mất ở cửa ra vào, giọng thì thầm như gió thoảng mây trôi:

- Hồng Liên thất phẩm. . . Cũng cần phải cho ngươi đi mở mang kiến thức ở thế giới bên ngoài rồi.

Thân ảnh của y mờ dần đi, loáng cái đã biến mất như một gợn nước vậy.

Mặt hồ đang yên ả chợt dậy sóng. “Rầm” một tiếng, Hắc Thán ngoi đầu lên từ trong hồ, nó thấy một cái bóng người đang lướt không mà bay là tà sang bờ đối diện của mỏm núi, liền hắt hơi một cái thật vang rồi khoái chí mà rẽ sóng bơi đến đó.

Miêu Nghị rơi xuống một cửa động, chắp tay đi vào.

Đúng lúc này, hắn thấy Dương Thanh Thanh đang bưng một chậu quần áo bẩn đi ra, nàng vừa nhìn thấy Miêu Nghị liền vội buông chậu để hành lễ:

- Đại nhân.

Miêu Nghị liếc qua đồ ở trong chậu, tuy là nữ nhân này vẫn luôn đóng giả nam giới, nhưng Yêu Nhược Tiên và Đông Quách Lý vẫn sai sử nàng làm những việc của nữ nhân, tự nhiên là quần áo bẩn của hai người họ cũng do nàng giặt.

- Giặt quần áo à?

Miêu Nghị thuận miệng hỏi một câu.

- Dạ.

- Sư phụ của ngươi đâu?

- Đang ngồi thiền ở trong đó.

Miêu Nghị khẽ gật đầu, tỏ ý bảo nàng dẫn hắn đi gặp Đông Quách Lý. Ngay lập tức, Dương Thanh Thanh dẫn hắn đi đến đó.

Trong một hang động nào đó nằm sâu ở hang núi, Dương Thanh Thanh đánh thức Đông Quách Lý dậy, y vội làm lễ chào Miêu Nghị:

- Ra mắt đại nhân.

Miêu Nghị hỏi:

- Có đồ gì tốt hay chưa?

Đông Quách Lý cười đáp:

- Lần này đã luyện chế xong một món đồ lớn cho đại nhân rồi, cũng không biết có thể khiến đại nhân thoả mãn hay không.

Ngày nay, hai thầy trò này đã không tiếp tục oán giận Miêu Nghị nữa, e là đuổi bọn họ đi thì họ cũng không muốn đi nữa. Ở đây, tài liệu dùng cho luyện bảo cũng đều có sẵn, không cần bọn họ quan tâm, hơn nữa họ còn được ăn uống thỏa thuê mà không cần lo nghĩ cực nhọc. Bọn họ chỉ cần quan tâm là làm thế nào để luyện chế ra mấy món đồ có thể khiến nữ nhân vui vẻ thôi.

Chỉ cần Miêu Nghị xem mà thấy hài lòng, thì lập tức liền cho tiền công, là Nguyện Lực Châu đó! Chẳng cho ít đâu, ước chừng là nhiều gấp mấy lần số lượng mà trước đây bọn họ đã từng kiếm được ở phía bên ngoài. Mà Miêu Nghị cũng không bắt buộc bọn họ gia nhập phía chính quyền, và họ cũng không cần lo lắng Tinh Tuyệt tông sẽ diệt vong, Tinh Tuyệt tông vẫn là Tinh Tuyệt tông như trước, chẳng qua là không ló mặt ra phía ngoài nữa mà thôi.

Điều còn quan trọng hơn là, hai thầy trò họ ở chung với Yêu Nhược Tiên lâu như vậy rồi nên cũng đã biết thân phận của Yêu Nhược Tiên, thì ra vị kia chính là Dương tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy khắp luyện bảo giới, có thể nói là ở nơi này, hai thầy trò họ đã học hỏi được không ít thứ từ Yêu Nhược Tiên.

Mà một số kỹ xảo của Tinh Tuyệt tông cũng đã khơi gợi không ít ý tưởng cho Yêu Nhược Tiên.

- Hài lòng hay không thì phải xem qua rồi mới nói được.

Miêu Nghị gật đầu, ra hiệu y lấy đồ đến.

- Vâng.

Đông Quách Lý tỏ vẻ khúm núm, cúi đầu khom lưng mà đáp, rồi vung tay lên, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc bàn trang điểm tinh xảo lộng lẫy vô cùng.

Vẻ tinh xảo lộng lẫy ấy toát lên từ những hoa văn mỹ thuật hình mây, trăm hoa đua nở, một mặt gương to và tròn vành vạch, hai con phượng hoàng bằng vàng quấn ở hai bên, vừa nhìn đã thấy thật là tinh sảo hoa mỹ đến cùng cực.

Miêu Nghị vẫn chắp tay sau lưng, đi quanh bàn để xem xét, hỏi:

- Có chỗ nào đặc biệt không?

Ngay tức khắc, Đông Quách Lý gật đầu một cái để ra hiệu với Dương Thanh Thanh, Dương Thanh Thanh liền ngồi ở trước bàn trang điểm để biểu diễn, chỉ thấy nàng kéo ra ngăn tủ của bàn trang điểm, trưng bày ra một số đồ trang sức và đồ dùng trang điểm được xếp đặt ở bên trong, rồi rất nhanh thì đóng ngăn tủ lại.

Một màn khá là mới mẻ chợt xuất hiện, thì ra là cũng không cần kéo ngăn tủ ra đâu, người ngồi ở trước bàn trang điểm muốn lấy cái gì ra để sử dụng thì con chim phượng hoàng bằng vàng đang quấn ở mép dưới của tấm gương liền nhả đồ ra từ trong miệng của nó, rồi ngậm lấy đưa tới cho người ngồi trang điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.