Tiểu Bạch nghe thấy tiếng chủ nhân, lập tức nhả váy Ngọc Nhi trong miệng ra, vui mừng chạy như vay vào trong lòng Hữu Nhàn.
“Là ngươi?!”
Ngọc Nhi nheo mắt phượng lại.
“Nó là con chó điên ngươi nuôi?”
“Nó không phải là chó điên, tên nó là Tiểu Bạch!”
Hữu Nhàn trừng to đôi mắt xinh đẹp, quát lại.
“Hừ!” ngọc Nhi hừ lạnh một cái, ánh mắt như dao găm liếc qua Hữu Nhàn “Có chủ nhân thì tất có chó! Thấy người là cắn như điên, không phải chó điên thì là gì?”
Có vẻ như Tiểu Bạch nghe hiểu tiếng người, biết có người mắng nó, hung hăng quay về phía hai chủ tớ Ngọc Nhi sủa.
“Chó cũng biết phân biệt tốt xấu, có lẽ ngươi bị người khác ghét, ngay cả chó cũng cắn ngươi!”
Hữu Nhàn đau lòng vì thấy chó yêu của mình gặp phải người độc ác như vậy, tức giận nói lại.
“Ngươi —“
Ngọc Nhi bị châm chọc lại, dung nhan xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức cả người run lên.
“Bây giờ đúng là đã khá hơn rồi, đúng là ngày càng nhanh mồm nhanh miệng hơn rồi!”
Ngọc Nhi nhướn mày châm chọc.
“Nếu như người không quá phận thì ta cũng sẽ không nói như vậy!”
Hữu Nhàn dịu lại, tự nhận thấy mình lúc nãy cũng nói hơi quá.
“Quá phận? Ngươi hoàn toàn không biết thế nào là quá phận! Ta đã mang cốt nhục của Vương Gia, chuyện này ngươi có biết không?”
Nàng ta ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng bệch của Hữu Nhàn.
“Ta biết, vậy thì sao?”
Hữu Nhàn khó khăn mở miệng, cố gắng ra vẻ mạnh mẽ không việc gì cả trước mặt Ngọc Nhi.
“Không ganh tỵ với ta sao? Có phải đang rất tức giận không?”
Ngọc Nhi cười nhạt.
Hữu Nhàn mím môi.
“Không, ngươi có thể sinh hài tử cho Thuộc Phong, ta cũng cảm thấy hài lòng thay hắn.”
“Thật? Vậy là ngươi vẫn còn biết hiểu chuyện, biết mình không thể mang thai cũng không ghen ghét khi thấy người khác mang thai, so với Trần A Kiều ở Hán Cung cũng mạnh mẽ hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là những kẻ không thể có con.”
Ngọc Nhi dùng Trần A Kiều vì không có con mà thất sủng ra so với Hữu Nhàn, ngầm đem bản thân so với Vệ Tử Phu, ngụ ý chính là một ngày nào đó nàng ta sẽ lấy được Vương vị chính thất, còn Hữu Nhàn sẽ giống như Trần Hoàng Hậu sẽ u buồn mà chết trong lãnh cung.
“Ngươi nói chuyện cũng đừng có khó nghe như vậy! Ta không thể sinh được hài tử, nhưng ngươi sắp trở thành mẫu thân, lẽ nào không tích một chút đức, nhất định phải gây sự sao?”
Hữu Nhàn không muốn lại cãi nhau với nàng ta, nàng bây giờ đã không còn là tiểu cô nương bất thường có thù tất báo ngày xưa nữa rồi —
Nàng chỉ là một nữ nhân không trọn vẹn, một thê tử không thể sinh nhi tử cho trượng phu mà thôi.
“Ngươi không muốn chấp nhận thì đó cũng là sự thật. Hai tháng trước, ta chỉ ở cùng Vương Gia có một lần đã lập tức có tin vui, còn ngươi? Ở cùng Vương Gia lâu như vậy mà ngay cả một cái trứng cũng không sinh ra nổi, còn có tư cách để ta nói chuyện lễ phép một chút sao?”
Ngọc Nhi chanh chua nhếch khóe miệng cười mỉa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn trắng bệch, không nói ra lời nào.
Ngọc Nhi chậm rãi tiến tới gần nàng.
“Có phải đang rất hoang mang không, rõ ràng là Vương gia bị ngươi chiếm lấy nhưng vẫn gieo hạt trên người ta? Lại một lần là được?”
“Ngươi đừng nói nữa! Ta không muốn nghe!” Hữu Nhàn ôm Tiểu Bạch yếu ớt lắc đầu.
Không thể mang thai, đây là nỗi đau lớn nhất của nàng.
Mà Ngọc Nhi lại rất dễ nhận ra.
“Sao? Kích động như vậy còn nói không đố kỵ?’
Đôi môi đỏ tươi của Ngọc Nhi kéo ra, cười mỉm với Hữu Nhàn.
“Không phải! Ta không có!”
“Ngươi có!”
Ngọc Nhi trừng Hữu Nhàn, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to.
“Ngươi đừng nói nữa! Ta van xin ngươi!”
Hữu Nhàn vùi mặt vào bộ lông dài của Tiểu Bạch, dường như cảm xúc sắp vỡ òa ra.
“Đi! Quận chúa cao quý, ngươi ở đó mà diễn trò một mình đi! Bây giờ ngươi chỉ tạm thời mê hoặc được Vương Gia, chờ ta sinh hài tử xong, mẫu thân như ta có thể dựa vào nhi tử quý báu, đến lúc đó ngươi chỉ có thể tránh sang một bên mà thôi, hơn nữa ngươi không có khả năng mang thai, như vậy là đã quyết định cả đời này ngươi vĩnh viễn không thể ngẩng mặt lên.”
Ngọc Nhi ngang ngược bĩu môi, đột nhiên lộ ra biểu tình tàn nhẫn, lạnh lùng chế giễu.
“Ta thấy ngươi cũng rất có thiên phú nuôi chó, nếu buồn thì xem con chó đó như nhi tử của mình, an phận ở trong Vương Phủ đi!”
Hữu Nhàn giật mình, nhìn gương mặt dữ tợn của Ngọc Nhi, nàng cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi tràn ra trong lòng, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân nàng khiến nàng ngay cả rùng mình một cái cũng không còn sức.
Nước mắt thương thâm chảy trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt đẩy nổi lên một đóa hoa trong suốt bằng nước.
Thấy phản ứng của Hữu Nhàn, Ngọc Nhi đắc ý mở miệng nhỏ như trái anh đào, còn Ly Ly dìu nàng ta đi qua trước mặt Hữu Nhàn, trên mặt là biểu tình của kẻ chiến thắng.
Tiểu Bạch kêu nhỏ một tiếng, hiểu được bây giờ chủ nhân đang rất thương tâm, ngoan ngoan nằm trong lòng nàng.
Hữu Nhàn gục đầu xuống nhìn Tiểu Bạch, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nhỏ giọng nức nở.
Chưa bao giờ nàng thấy mình hèn nhát như vậy.
Không thể chịu đựng được, bị người khác nói lại ba câu, đã trở nên càng ngày càng vô dụng.
“Tiểu Bạch…có phải hắn sẽ không muốn ta nữa không…?”
Trong tiếng khóc của Hữu Nhan chứa đầy sự đau đớn.
Sau ngày cãi nhau đó, giữa nàng và hắn dường như lại giống mấy tháng trước, không gặp nhau nhiều, lại còn thường dùng lời nói lạnh lùng mỉa mai lẫn nhau.
Tuy rằng mỗi đêm hắn đều đến gặp nàng, nhưng vẻ mặt cũng nào cũng đen sì nghiêm nghị.
Nàng mơ hồ, sự cẩn thận của nàng có thực sự hữu dụng hay không?
Kết quả là, vẫn chỉ có thể dùng một lời nhiệt tình để đổi lấy những vết thương không?
Thực sự sẽ có, một ngày nào đó —
Hắn sẽ hoan toàn quên đi sự tồn tại của nàng, để nàng một mình lạnh lẽo tuyệt vọng suốt đời sao?