Edit: Anh Túc
Beta: Dực
“Bà bà, lâu rồi không có tới thăm người, hôm nay ta dẫn theo người đến may cho người mấy chiếc áo ấm .”
Hữu Nhàn vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
Cứ cách vài ngày, đúng hẹn nàng lại tới thăm Thích Nhược Lan, hiện tại đã là cuối thu, nàng liền muốn may cho bà bà vài bộ quần áo mùa đông.
“Nhàn nhi…”
Thích Nhược Lan mệt mỏi nằm ở trên giường, yếu ớt trả lời nàng.
“Bà bà, người làm sao vậy ?”
Nhận thấy giọng nói không khỏe của Thích Nhược Lan, Hữu Nhàn nhanh chóng bước tới bên giường xem xét.
“Nhàn nhi…đầu ta rất đau…”
Thích Nhược Lan nhấn nhấn thái dương, đau đớn nhíu mày.
Hữu Nhàn khẩn trương đưa tay áp lên trán của bà.
‘‘Trời! Bà bà trán của người sao lại nóng như vậy?”
Trước khi Hữu Nhàn đến vài ngày, bà có bị nhiễm phong hàn, về sau Hữu Nhàn cũng không tới nữa, bà đành cứ phải chịu đừng tình trạng này.
Vốn chỉ là bệnh nhẹ nhưng không ngờ sau đó lại sốt cao không ngừng.
“Ai… già rồi, sống không có nổi…”
Thích Nhược Lan càng ngày càng cảm thấy khó chịu, càng ngày càng không thoải mái, đầu choáng mắt hoa.
“Người không được nói điềm xấu, ta sẽ đi mời thầy thuốc! Rất nhanh sẽ trở lại!”
Hữu Nhàn lập tức đứng lên muốn rời đi, nhưng tại lại bị Thích Nhược Lan gắt gao giữ lại, vô lực lắc đầu.
“Không cần phiền toái như vậy, cứ để ta như vậy thôi… Đây chính là số mệnh của ta, là ông trời trừng phạt ta năm đó đã bỏ Phong nhi lại mà đi… hôm nay cũng coi con như chưa từng tới đây, nên quay về đi…”
Hữu Nhàn cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thích Nhược Lan, không hiểu sao cảm thấy lo lắng không yên.
Nàng còn nhớ rõ lúc mẫu thân của nàng ra đi, đó cũng là lời nói cuối cùng bà để lại cho nàng.
Nối đau đớn này nàng đã trải qua một lần, không muốn lại tiếp tục trải qua lần thứ hai.
“Bà bà, ta đi gọi Thuộc Phong đến! Chàng có thể mời thầy thuốc giỏi nhất trong kinh thành!?”
“Phong nhi…”
Trên gương mặt Thích Nhược Lan hiện lên vẻ lưu luyến. Hữu Nhàn nhận ra được, vội hỏi.
“Vì để có thể nhìn thấy Thuộc Phong, người nhất định phải chờ ta.”
Thích Nhược Lan gật gật đầu, nhìn bóng dáng cuống quýt của nàng biến mất dần, không khỏi cảm thấy bản thân có phúc.
________________
“Ngươi đi đường kiểu gì vậy? không có mắt nhìn sao?”
Hữu Nhàn vừa mới bước vào vương phủ, liền đụng phải Thuộc Phong đang có ý định xuất môn.
“Phong! Chàng mau, mau đi theo ta! Bà bà bị bệnh thật sự rất nghiêm trọng, người muốn gặp chàng!”
Hữu Nhàn vội vàng tiến tới lôi kéo Thuộc Phong, muốn dẫn hắn đi theo mình.
“Từ từ, ngươi, nữ nhân này phát điên cái gì?”
Thuộc Phong giằng tay ra khỏi tay Hữu Nhàn, trừng mắt nhìn nàng.
“Ta không điên! Là sự thật! Bà bà thực sự bị nhiễm phong hàn rất nặng, là do ta đã mấy ngày liền không có tới thăm bà nên bà mới bị bệnh nặng như vậy! Ta thấy bà bà như muốn ngất đi, giống như không còn ý chí để tiếp tục sống nữa, hiện tại chỉ có chàng mới cứu được bà! Chàng là sinh mệnh của bà, chỉ cần chàng chịu đi gặp bà, bà nhất định sẽ có ý chí để sống tiếp!”
Hữu Nhàn không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đen xì của Thuộc Phong, nàng biết, trong lòng hắn, bà bà cũng có một chút địa vị, nếu không lần trước hắn cũng sẽ không vì một nữ nhân không liên quan tới mình tức giận tới như vậy.
“Bà ta đang ở nhà kho phía Bắc, bà ta chết hay sống làm sao ngươi biết được?”
Thuộc Phong hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn ngẩn người mất một khắc.
“Bởi vì… bởi vì ta đưa bà bà rời khỏi nhà kho phía bắc mấy tháng nay rồi, kể từ đó ta luôn chăm sóc người!”
Đã không thể tiếp tục dấu diếm nữa Hữu Nhàn chỉ có thể thành thật thừa nhận.
Quả nhiên hắn đã bị chọc giận, túm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng.
“Ai cần ngươi xen vào chuyện của người khác? Ngươi là nữ nhân của ta, vì sao nhất định phải chống lại ta?”
“Ta không chống lại chàng!”
Hữu Nhàn không né tránh, để mặc cho hắn xiết chặt cổ tay của nàng tới phát đau.
“Còn không có? Ta nhớ rõ ta đã cảnh cáo ngươi, không được phép lại gần nữ nhân độc ác đó!”
Hắn trừng mắt, tăng thêm lực đạo ở tay.
“Bà bà không phải là nữ nhân độc ác, lúc trước người rời khỏi chàng là do có nỗi khổ riêng, tại sao chàng lại không chịu tin tưởng người một lần? Bà là mẫu thân của chàng. Chẳng lẽ tin tưởng bà một lần không được sao?”
Hữu Nhàn cố gắng muốn thay đổi suy nghĩ ngang ngạnh của hắn, nói đến khàn cả giọng.
“Tin tưởng bà ta đối với ta thì tốt cái gì? Phản bội một lần thì sẽ có lần thứ hai, ta không cần một mẫu thân như vậy!”
Thuộc Phong thô bạo đẩy Hữu Nhàn ra xa.
Hữu Nhàn lảo đảo một chút suýt thì té ngã, Thuộc Phong theo bản năng muốn đưa tay ra kéo nàng lại, nhưng chưa kịp đưa tay lên đã tự ép buộc bản thân thu tay lại, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, các đốt ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trở nên xanh trắng.
“Phong, đừng suy nghĩ cực đoan như vậy! Mẫu thân đối với chàng tốt hay xấu sao chàng không lấy chính trái tim của mình để cảm nhận? Chẳng lẽ cứ phải để chuyện đến mức không thể cứu vãn, chàng mới thấy hối hận? Không có người sẽ không có chàng, chàng có thể hận người lúc trước đã bỏ rơi chàng, nhưng lẽ nào chàng không thể niệm tình người mang thai chàng suốt chín tháng mười ngày không có công lao cũng có khổ lao…”
Hữu Nhàn vịn vào vách tường, quyết không bỏ qua một tia hi vọng cuối cùng.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản!”
Hắn trừng mắt, không tiếc nặng lời quát nàng.
“Chuyện của chàng chính là chuyện của ta! Mẫu thân của chàng cũng chính là mẫu thân của ta! Nếu chàng không muốn làm tròn đạo hiếu, ta sẽ làm thay chàng, nếu chàng từng đau khổ, ái đó ta cũng sẽ nhận thay chàng!”