Editor: Vệ Tử Y
Đả tự: webtruyen.com
Một bữa cơm, mỗi người ăn tâm trạng đều không giống nhau. Bọn Hỉ Nhi
không biết Tiêu Tương Phi trong bụng bán thuốc gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Mà Viên Quân thì một bụng thuốc súng, cả người vô cùng không thoải mái,
hắn đối với Đột Bát Hỏa vẫn tồn tại địch ý, không chỉ vì họ đã từng là
địch thủ trên chiến trường mà còn vì những dây dưa với nàng.
Đột Bát Hỏa tự nhiên biết nam nhân đối diện địch ý đối với mình rất sâu, đồng thời hắn cũng nhìn ra được, cái tên gọi là Viên Quân đó thích Tiêu Tương Phi, tình địch va chạm, dĩ nhiên là hết sức đỏ mắt .
Một bữa cơm Tiêu Tương Phi ăn vô cùng sảng khoái, không thèm quan tâm
mấy kẻ bên cạnh tâm tư bách chuyển thiên hồi, nàng chỉ lo hưởng thụ thức ăn ngon.
Hỉ Nhi đã được Hoàn Nhi thay cho đi ăn cơm, Hoàn Nhi vừa hầu hạ nàng,
vừa thận trọng chú ý phía Đột Bát Hỏa, chỉ sợ hắn lại đột nhiên tập
kích.
Rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm này, Tiêu Tương Phi hài lòng, giờ mà được
ngủ một giấc nữa là nhất, buổi trưa ăn uống no đủ con sâu ngủ cũng đã
rục rịch muốn bò ra.
Cố nhịn xuống cái ngáp bất nhã, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện,
nhạt như nước mà nói: "Thời gian không còn sớm, cám ơn ngươi chiêu đãi,
chúng ta cũng nên đi về."
Đột Bát Hỏa nghe vậy cũng thả chiếc đũa trong tay ra, mắt sáng như đuốc
nhìn nàng, ánh mắt nhiệt liệt, thần sắc kỳ dị, giống như vội vã không
kịp chờ bày tỏ với nàng "Phi Nhi, làm ơn ở lại, được không?" Lời nói to
gan bật thốt lên, không có sự kích động, giống như đã chuẩn bị rất lâu.
Lời này vừa nói ra làm cho mọi người sửng sốt, thanh tỉnh nhanh nhất
lại là Viên Quân, chỉ thấy hắn giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào Đột Bát
Hỏa mắng to: "Thúi lắm, tiểu thư sẽ không ở lại, tiểu thư muốn trở về
hoàng cung, sẽ không ở nơi thế này, Đột Bát Hỏa ngươi chết tâm đi."
Tức giận không chỉ có Viên Quân, sau đó bọn Hỉ Nhi cũng là vô cùng không vui, từ bên cạnh đứng lên, cảnh giác nhìn Đột Bát Hỏa cùng binh sĩ bên
cạnh hắn.
Tiêu Tương Phi bình tĩnh tự nhiên vẫn không lên tiếng, giờ phút này nàng giống như việc không liên quan đến mình. Giống như bọn họ đang đàm luận chuyện cùng người không phải nàng, cùng với nàng dường như không quan
hệ.
"Ta mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi." Nàng đột nhiên mệt mỏi nói, đứng lên, đi ra ngoài lều.
Mấy người đang giương cung bạt kiếm vừa nghe nàng nói như thế, đồng thời cùng sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng đi theo phía sau
nàng.
"Phi Nhi, bất kể nàng có nguyện ý hay không, người mà đời này Đột Bát
Hỏa ta muốn nhất định là nàng. Hiện tại, ta thỉnh cầu nàng lưu lại, để
cho ta bảo vệ nàng, quý trọng nàng, vĩnh viễn thủ hộ nàng. Xin ở lại,
được không?" Đột Bát Hỏa cũng không vì thế mà buông tha, đang lúc mọi
người đi ra ngoài lều, hắn chạy vội tới trước mặt nàng, thâm tình chân
thành mà nói.
Mọi người không ngờ rằng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, nhiều lần nói ra lời như vậy, có lẽ lần đầu tiên nói ra như vậy sẽ làm bọn họ tức giận,
nhưng lần thứ hai, trừ Viên Quân, những người khác đều trầm mặc.
"Ngươi biến, ta nói rồi, tiểu thư là người của Hiên Viên vương triều,
nàng là sẽ không lưu lại , nàng nhất định sẽ trở lại kinh thành, trở về
hoàng cung." Viên Quân cả giận nói, nhìn chằm chằm Đột Bát Hỏa.
Mà Đột Bát Hỏa không để ý, như cũ nhìn cô gái trước mắt, thành tâm thành ý nói: "Hãy ở lại, được không?" Ánh mắt mong đợi nhìn nàng.
Hãy ở lại, được không? Những lời này hắn nói ước chừng đã ba lần rồi,
đây là cực hạn mà một người đàn ông có thể thổ lộ, lúc này đám Hỉ Nhi đã bắt đầu bội phục hắn, không nghĩ tới man di thủ lĩnh này cư nhiên dụng
tâm như thế.