Editor: Vệ Tử Y
Đả tự: webtruyen.com
Tiêu Tương Phi lạnh nhạt nhìn hắn như nhìn một đứa nhỏ cố tình gây sự,
chỉ nhìn như vậy, không nói gì, không cam kết cũng không lộ ra điều gì.
"Mời lưu lại, nàng nhất định sẽ thích nơi này." Đột Bát Hỏa như cũ vô
cùng chân thành nói, hắn hi vọng nàng lưu lại, sẽ phát hiện nơi này so
với kinh thành còn đẹp còn vui hơn.
"Câm miệng, tiểu thư sẽ không lưu lại ." Viên Quân thẹn quá thành giận,
đối với Đột Bát Hỏa nói chuyện cũng càng ngày càng không khách khí, lúc
này càng thêm trực tiếp chắn trước người nàng, chặn lại tầm mắt của hắn.
Bọn Hỉ Nhi đều không nói chuyện, chỉ có Hoàn Nhi mơ hồ cảm thấy Tiêu
Tương Phi sẽ lưu lại, không phải là vì người nào, mà vì chính nàng.
Đột Bát Hỏa đối với sự ngăn trở lần nữa của Viên Quân cảm thấy căm tức,
hắn và nàng nói chuyện, lúc nào thì đến phiên tên này chen miệng vào?
"Ngươi câm miệng, chúng ta đang nói chuyện, nơi này không có chỗ để
ngươi chen miệng." Đột Bát Hỏa dù có thoải mái khí độ hơn thì lúc này
cũng phát hỏa rồi, hắn căm tức chỉ vào Viên Quân quát.
Viên Quân há lại sẽ sợ hắn? Mặc dù nơi này là doanh trại của đối phương, nếu mà ở chỗ này giao chiến khẳng định nửa điểm tiện nghi cũng không
chiếm được, nhưng hắn cũng không thể cứ thế không làm gì để cho người
khác xem thường.
"Tiểu thư là người của Hiên Viên vương triều ta, là nữ nhân của hoàng
thượng, ngươi càng không có tư cách chen miệng." Vào giờ phút này, hắn
cũng không để ý được nhiều, cả giận nói.
Lời này vừa nói ra, trừ Tiêu Tương Phi, tất cả mọi người sắc mặt khác
nhau, mọi người đối với chuyện này, ở trong lòng vẫn mịt mờ, không dám
nói ra.
"Nàng cũng là nữ nhân ta nhìn trúng, cuối cùng rơi vào nhà nào, bây giờ
còn không biết đâu? !" Đột Bát Hỏa không quan tâm những thứ này, thích
chính là thích, yêu chính là yêu, hắn yêu nàng, mới bất kể nàng là của
người nào? Đây chính là đại mạc hào tình, đây chính là lòng dạ của
người đại mạc.
Lần này, Viên Quân á khẩu không trả lời được, hắn sao không thích nàng
được, nhưng bởi vì quan hệ với Hiên Viên Vũ, hắn chỉ có thể đem tâm sự
giấu ở đáy lòng, vẫn không dám nói ra. Lúc này, hắn đột nhiên có chút
hâm mộ Đột Bát Hỏa, hắn dám lớn tiếng thổ lộ như vậy, hắn dám mở miệng
giữ lại nàng như vậy, mà Viên Quân hắn cái gì cũng không thể làm.
Tiêu Tương Phi vẫn không lên tiếng, lúc này trong lòng không biết đang
nghĩ gì. Thấy hai người tranh luận, nàng cũng không khuyên giải, chờ bọn hắn vừa dừng lại, nàng liền nhàn nhạt nói: "Chúng ta trở về đi thôi."
Nói xong, không để ý tới bọn họ, trực tiếp rời đi.
Lần này, Đột Bát Hỏa không ngăn trở, càng không cầu xin nàng lưu lại,
chỉ là nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất ở
trước mắt.
Đoàn người không nói tiếng nào, im lặng quay về doanh trại quân Hiên
Viên, người trong quân vốn đang lo lắng cho họ, lúc này thấy bọn họ trở
lại, tảng đá trong lòng rơi xuống, cao hứng cực kỳ.
Đột Bát Hỏa không tới quấy rầy nữa, nàng được an tĩnh hai ngày, trừ đi
dạo trong thành Lạc Nhạn, nàng chỉ đi loanh quanh doanh trại, tản bộ,
suy nghĩ một chút tâm sự.
Hôm nay, Viên Quân đột nhiên nói với nàng: "Tiểu thư, đại chiến đã giải, không bằng ngày mai chúng ta lên đường trở lại kinh thành đi, chắc
hoàng thượng nhất định chờ sốt ruột rồi." Thật ra thì hắn là có lòng
riêng , hắn không muốn nàng ở lại chỗ này, chỉ sợ nàng và Đột Bát Hỏa sẽ có cái gì.
Tiêu Tương Phi nhìn thần sắc bất an của hắn, thở dài, sau đó không khỏi nói: "Ta quyết định lưu lại."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, đặc biệt là Viên Quân, trợn
mắt há hốc mồm, không dám tin. Cũng không có ai ngờ, nàng lại lựa chọn
lưu lại, đây tột cùng là tại sao?
Đến tột cùng là cái gì, để cho nàng ra quyết định như vậy? Đột Bát Hỏa? Hay là. . . . . .
Bất kể là gì, nàng lúc này tâm ý đã quyết, tạm thời không muốn trở lại
kinh thành, không muốn trở về hoàng cung, cũng không muốn trở về bên
Hiên Viên Vũ.
"Tiểu thư, như vậy sao được, hoàng thượng còn đang chờ ngài trở về." Hỉ
Nhi là người phản đối đầu tiên, trong bốn người nàng là người trung nhất với Hiên Viên Vũ.
Hoàn Nhi không nói được lời nào, dù sao nàng đã biết tiểu thư quyết định, chỉ có đi theo thôi.
Thảo Nhi cùng Nộ Nhi liếc mắt nhìn nhau, quyết định không nói lời nào,
một khi tiểu thư đã quyết định thì không thể thay đổi. Vì vậy, hai người bọn họ thông minh lựa chọn câm miệng.
"Ta đã quyết định." Lần này, nàng dùng thanh âm lạnh nhạt nói, làm cho
người ta không khó nghe ra ý nàng kiên quyết, mà Viên Quân tốt nhất biết điều không nói thêm gì nữa, nếu không, nàng có thể sẽ rất tức giận.
Viên Quân đúng là nghe ra được trong lời nói của nàng không vui, cũng
nhìn thấu nàng ẩn nhẫn, tự nhiên cũng bất đắc dĩ lựa chọn câm miệng, hắn không muốn chọc giận nàng.
"Viên Quân đi theo tiểu thư." Hắn mặc dù không thể phản đối, nhưng bất kể như thế nào hắn cũng muốn đi theo nàng, bảo vệ nàng.
Nàng nhìn hắn thật sâu, biết mình không thể cự tuyệt, phần tâm ý này,
nàng sao lại không hiểu? Chỉ là không thể nào chính là không thể nào.
Hôm sau, thu thập xong đồ, rời khỏi doanh trại đến khách điếm trong thành Lạc Nhạn ở trọ.
Đột Bát Hỏa vẫn chú ý chặt chẽ mọi động tĩnh của nàng, tất nhiên đã biết nàng ở trong thành Lạc Nhạn, tâm vui vẻ, ngày thứ hai các nàng đến trọ
hắn cũng cải trang tìm đến.
Tiêu Tương Phi đã rất quen thuộc với thành Lạc Nhạn, nơi này cũng không
vì trải qua chiến tranh mà điêu tàn, ngược lại sau khi chiến tranh sau
khi kết thúc, vẫn phồn hoa như cũ, còn hơn cả trước kia. Hơn nữa cũng
không có bình dân thương vong, cho nên lúc này ngoài đường người đến
người đi tấp nập.
Lúc này Tiêu Tương Phi đang cùng bọn Hỉ Nhi đi trên đường cái, cảm nhận
sự hòa nhã yên vui, hòa bình có được không dễ. Tâm tình của nàng cuối
cùng đã tốt một chút, trên mặt bởi vì cảnh sắc phồn hoa mà lộ vẻ tươi
cười.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện ban đầu không theo Hiên Viên Vũ vào
cung, có lẽ hôm nay mình chính là một phần tử ở nơi này, trải qua cuộc
sống bình thường yên tĩnh.
Cứ đi như thế, nàng dần dần phát hiện, mình giống như bị người theo dõi , như không có chuyện gì xảy ra nhìn quanh. Quả nhiên, phụ cận tựa hồ có
thêm vài người vô tình hay cố ý nhìn sang phía này, ánh mắt cùng thái độ nói rõ tất cả.
Là ai phái người theo dõi nàng? Độc Lang? Ý niệm đầu tiên nàng nghĩ đến
là người đã cùng nàng đoạn tuyệt Độc Lang, là hắn hay là người kia? Có
lẽ là Đột Bát Hỏa, hắn không thể nào không tin nàng ở lại, nhưng hắn
chưa tới tìm mình, điều này làm cho nàng rất kỳ quái.
Đi dạo mệt mỏi, nàng cũng không nghĩ nữa, vì vậy tùy ý chọn một gian tửu quán rượu mang theo đám người đi theo vào ngồi. Chọn một cái bàn sát
đường, đoàn người theo nhau ngồi xuống.
Viên Quân gọi vài món ăn, đều là món ngon nổi danh Lạc Nhạn thành, bởi
vì nơi này là biên ải, các món ăn dĩ nhiên hòa trộn cả hai miền Hiên
Viên vương triều và man di, có phong vị khác biệt.
Món ăn đã được đưa lên đầy đủ, Tiêu Tương Phi hào hứng bừng bừng cầm đũa thưởng thức, đang lúc này hắn xuất hiện, theo sau có hai tùy tùng đang
nhắm chỗ các nàng đi lại.
Đột Bát Hỏa, mọi người hai mặt nhìn nhau, không ngờ tới là hắn. Mà
phương hướng của hắn cùng mục tiêu dĩ nhiên chính là họ, bởi vì bọn họ
đã đi tới bên người các nàng, đứng ở một bên.
Đột Bát Hỏa mỉm cười nhìn nàng.