Bản thân Kim Ngưu đâu cần ai hiểu nó? Đâu cần vì ai mà giải thích ... bởi lẽ chính nó cũng chẳng hiểu nổi mình ra sao!
***
Phượng Kim Ngưu bị kìm hãm trong vòng tay rộng lớn cứng nhắc của Xử Nữ Swift,
kỳ lạ là nàng thấy thật thoải mái dù bị ép nghẹt gần như hô hấp khó khăn hơn, hắn ... trên người có mùi xà phòng đặc trưng, nhưng tại sao ở nơi
ẩm mốc này mùi hương ấy lại nổi bật đến thế chứ? Mùi xà phòng gợi nhắc
đến sự giản dị tinh tế, còn Xử Nữ thì mang bộ mặt ác quỷ và hành động kỳ quặc không có trật tự, xuất phát từ cảm giác của riêng hắn.
“Thả tôi ra, sắp ngộp thở chết rồi ... có cách giết người nào nhẹ nhàng hơn không? Chết vì thiếu khí oxi hơi dị dị đấy.”
Nàng lảm nhảm lại không nhận ra vòng tay hắn đã nới lỏng hơn, giữ cho nàng
tư thế đón nhận không khí một cách dễ chịu nhất. Mũi hắn chạm đỉnh đầu
nàng, mùi tóc nàng nhẹ nhẹ như hoa tường vi mắc mưa, từng luồng dịu dàng tiếp xúc cánh mũi hắn, đánh thức giác quan của hắn, khiến hệ thần kinh
của hắn nhớ về những ngày tháng trước đây khi nàng và hắn còn nhỏ. Lúc
ấy hắn cũng từng ôm chặt nàng ngủ, trong bóng tối tại căn phòng này cả
biệt thự một ngày mất điện, nàng và hắn khi đó là những đứa trẻ ... cùng ngồi cạnh nhau gần bệ cửa sổ kia ngắm những hạt mưa rơi lất phất qua ô
cửa. Cười thích thú khi phát hiện ra một chú chim nhỏ bị mắc mưa đang
trú dưới tán cây mỏng.
“Xử Nữ, bọn mình cứu nó đi. Trông nó run bần bật như vậy thật đáng thương.”
Và rồi ...
“Tại sao lại bóp chết chú chim nhỏ? Đồ độc ác!”
Gương mặt hắn khi ấy vẫn còn vương máu tanh của chú chim nhỏ, khoé miệng nâng lên như thể hắn tin tưởng mình đã chiến thắng kẻ thù. Thứ sủng vật suốt ngày hót rồi nhảy linh tinh trong cái lồng sắt tại sao từ ngày có nó cô nhóc của hắn ít chơi đùa cùng hắn đi và thế là hắn đưa tay vào trong
lồng sắt, bóp chết con chim nhỏ, cái siết tay mạnh mẽ tựa thanh sắt
khiến chiếc cổ mỏng xíu bị đứt toạc, máu bắn lên một vòng cung và đáp
thành từng chùm li ti trên mặt hắn.
***
Nàng bặm
chặt môi dưới, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay tựa thép sắt kia. Cầm lấy balô đặt sát ngay chân giường, tỉ mỉ ôm chặt tài sản ấy rồi lén lút lợi dụng ánh trăng để tìm đường.
Phượng Kim Ngưu vừa lo sợ tên ác ma
kia tỉnh giấc lại thấy nhịp tim mình gõ những hồi knock knock, đôi chân
bất giác không muốn rời khỏi nơi tăm tối này. Nàng đưa tay lục ra cái
điện thoại cảm ứng màu trắng nằm lăn lóc trong ba lô, dùng ánh sáng mờ
mờ của màn hình để dò dẫm đường xuống cầu thang gỗ. Không phải nàng
ngốc, có điện thoại mà sao không gọi cho đám người như Song Tử, Thiên
Yết hay Sư Tử Shelton mà nàng không có lưu số điện thoại bọn họ. Ai mà
biết được nàng bị một kẻ tự kỷ hiếu động bắt cóc cơ chứ, với lại nàng
cũng chẳng muốn thân thiết với bốn tên con trai ở biệt thự Aqua Einstein xíu nào, nàng ghét kết bạn.
Ánh sáng mờ nhạt của điện thoại chiếu thẳng đến chỗ cây đàn pianô cũ, hắn - ngồi trên ghế tựa, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn khiến âm thanh rồn rã của pianô vang lên,
tựa như dao nhọn ghim vào ngực Phượng Kim Ngưu, làm người nghe phải rùng mình vì âm thanh kinh dị ấy.
Nàng bất giác đưa tròng mắt nhìn
lướt xuống màn hình điện thoại, bây giờ là: 00:45 AM ? Thánh nhọ chính
là nàng - Phượng Kim Ngưu. Vừa nghĩ sắp thoát được tên quỷ kia thì chiếu thẳng cái màn hình vào người hắn, hắn nở nụ cười rồi chẳng hiểu do nàng đang sợ đứng hình hay bị run chân mà hắn đã đứng lù lù trước mặt nàng
rồi, nhìn môi hắn khẽ nhếch lên một cách “Rất Đểu Giả” cơ miệng Phượng
Kim Ngưu và mắt phải khẽ giật giật.
“Không phải ... anh bạn đang ngủ sao? Tại sao lại ... tìm thấy tôi hay vậy?”
Nói ra được câu này Phượng Kim Ngưu đã anh dũng ghi tên mình vào danh mục nữ sinh quả cảm nhất Địa Cầu luôn rồi.
“Tìm được em không hề khó ...!”
Hắn đưa một tay lên ý bảo nàng nắm tay hắn, dù sao nàng cũng hiểu hành động của hắn chứ còn suy nghĩ thầm kín bên trong hắn thì nàng đâu hiểu. Vậy
mà nàng lại cứng đầu vơ lấy cái bình hoa cũ ném thẳng về phía hắn. Tại
sao chứ, hắn đâu làm hại nàng, tại sao luôn tìm cách trốn chạy khỏi hắn
... Kẻ độc ác nàng từng thấy ở quá khứ hay hiện tại, tất cả đều không
phải hắn.
“Biến đi, tôi ghét nơi này. Đừng ám quẻ tôi nữa, nhìn
lại anh đi, có chỗ nào không đáng sợ không hả? Cả căn nhà u ám mục nát
này nữa ... woa lại còn chơi nhạc vào nửa đêm? Kinh dị.”
Phượng
Kim Ngưu buông những lời lẽ không hay ho, ôm chặt ba lô trước ngực nàng
theo bản năng chạy về phía ánh trăng. Hôm nay có bỏ mạng ở nơi này thì
nàng cũng muốn bản thân có chút thể diện, đường nào cũng tới địa ngục
vậy thì trêu đùa tử thần một chút, coi như khoảng thời gian vùng lên tìm sự sống là phần thưởng cho riêng nàng đi.
“Whoa, cứ như mình đang đi tìm A Phủ không bằng. Hah, cái tên bắt cóc biến thái, phiên bản có
hạn sử dụng của A Sử chắc ... ô thế đây là tình tiết Mị chạy theo A Phủ
hả trời? A Phủ ... cho tôi theo với. Ai uidazz.”
Phượng Kim Ngưu
bị bàn tay lạnh lẽo của ai đó lôi mạnh về phía trước, mùi xà phòng xộc
thẳng vào mũi, chỗ ngực trái nơi trái tim đang đập thình thịch ấy vẫn
còn hơi ấm nhưng sao cả cơ miệng của nàng lại cứng nhắc không thốt lên
lời thế này.
“Định mệnh ... lại đưa Mị về bên con trai Thống Lý Pá Tra?”
“Đó là ai? Tôi và em sao?”
***
“Ở đây sao?”
Bây giờ là hơn ba giờ sáng, áo trắng, quần trắng, giấy thể thao trắng, mũ
chìa trắng nhưng mà tóc màu vàng hịhị. Anh ấy đứng thẳng, đưa hai tay
chống hông rồi ngước mắt nhìn căn biệt thự trước mặt được màn sương sớm
che đi, chân mày khẽ nhíu lại.
Cảnh sát tuần tra quanh khu vực từ
trường Daniel Einstein về tới biệt thự Aqua Einstein thì xác nhận sáu
tới bảy lần rằng camera an ninh bị nhiễu loạn từ khúc ngã tư về đến biệt thự. Ô thế hoá ra có người rảnh nợ quá đi phá camera an ninh à, sao mà
phá đúng ngày có người bị bắt cóc vậy?
Nhưng mà Bảo Bình Einstein
là ai cơ chứ? Thằng con trai mang họ Einstein của Albert Einstein cơ mà, đâu đơn giản chỉ dừng lại tại cái họ đâu chứ. Cái máy quay tự sáng chế
lắp trên cột anten chảo gần biệt thự Aqua Einstein đã ghi hình một tên
con trai lạ mặt mặc bộ đồ màu đen ... hắn bắt cóc cô gái du học sinh
Việt Nam, may thật, và Bảo Bình tìm ra nơi này từ chín giờ tối ngày hôm
qua, cũng tròn mười hai tiếng để đến được đích.
“IQ của ngươi cũng khá đấy “cục than” ạ.”
Bảo Bình lạnh lùng nhìn quanh căn biệt thự u ám, anh ấy mặc bộ đồ màu trắng từ đầu tới chân tới đây vì muốn thách thức tên áo đen kia. Hah, nơi mục nát này sao không dành để chơi đùa vào này Hallowen nhỉ?
*Xử Nữ: “Nhà tao mầy ơi, mục nát là sao? T___T “*
***
Cùng lúc ấy, Phượng Kim Ngưu đang bị hoá đá. Lý do à? Nàng tò mò ngước mắt
lên nhìn khuôn mặt góc cạnh kia của Xử Nữ vì tự lúc bị hắn bắt được
trong hoàn cảnh ngu ngốc nhất đời mình đến giờ Phượng Kim Ngưu đã ngồi
cạnh hắn nghe hắn đàn những bản nhạc kinh dị được liệt vào dạng “Chủ
Nhật Buồn - Gloomy Sunny” - bài ca chết chóc Thế Giới.
Chủ nhật buồn đi lê thê,
Cầm một vòng hoa đê mê ...
Bước chân về với gian nhà
Với trái tim cùng nặng nề
Xót xa gì?
Oán thương gì?
Đã biết nuối hương chia ly
Trót say mê ...
Đã yêu thì dẫu vô duyên còn nặng thề
Ngồi một mình nghe hơi mưa
Mặc lệ tràn câu thiên thu ...
Gió hiên ngoài
Nhắc một loài dế giun hoài ru thương ru ... T___T
Vậy là trong lúc thần kinh thép bị tra tấn, nàng đưa tay lên chạm vào hai
vết sẹo mờ trên mặt hắn, khoảnh khắc ấy cả không gian như ngưng động,
hắn mỉm cười hôn nhẹ lên má nàng một cái. Vâng, và Phượng Kim Ngưu hoá
đá thành “hòn vọng phu” thứ hai của Thế Giới.
“Sao mầy
không giết tao đi hả thằng kia, hôn má tao là sao? Mầy tra tấn kiểu gì
thế? Một phát Pằng cho tao thăng thiên luôn đi, qua sinh nhật tao rồi,
đi về nghĩa địa được rồi.”
P/s: Ta cần một lời bình để tập chung chất xám cho chương tới. Thấy trên đầu nhiều sao quá rồi *E thẹn* :v
By: Linh Yunki's Story.