“Suỵt ... I'm here, come on.”
Phượng Kim Ngưu chớp nhẹ mắt, đưa tay dụi dụi vài cái để chắc rằng nàng không nhìn nhầm. Anh chàng cao
một mét chín mươi hai đứng sau cánh cửa gỗ, đó là Bảo Bình Einstein.
Bình thường bọn họ đứng trước mặt nhau miễn cưỡng chỉ nói qua loa vài
câu ngắn gọn lãng xẹt, đủ để đối phương hiểu đủ để câu nói của mình
không bị lạc nghĩa. Không ai thích bắt đầu trước cũng chẳng ai muốn kết
thúc câu chuyện vì thế chỉ khi người thứ ba xuất hiện xen vào giữa bọn
họ mới tự động đứng cách xa nhau ra. Phượng Kim Ngưu không nói gì vậy
thì Bảo Bình Einstein cũng im lặng, cả hai thuộc dạng người tự động nghĩ rằng đối phương vốn thuộc quyền sở hữu của mình thế nên không ở gần
cũng hiểu người kia đi cùng với mình thì có lạc giữa vạn người chắc chắn cũng sẽ đi đúng đường.
“Tôi ... haha, tôi mắc tè, muốn đi tè.”
Phượng Kim Ngưu vươn vai, đứng dậy nhích nhích đế giày rồi thoải mái xốc lại
ba lô bước về phía cánh cửa có Bảo Bình đứng đằng sau. Không ngờ còn ba
bước chân nữa lại bị bàn tay lạnh lẽo kia bám lấy.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, bỏ tay ra cho tôi đi giải quyết vấn đề sinh lý ...”
“Em tưởng qua mặt được tôi sao?”
Phập.
Lưỡi dao nhọn ghim thẳng lên cánh cửa gỗ, Phượng Kim Ngưu trợn mắt nhìn về
phía tiếng phập sắc nhọn phát ra. Tay nàng bị Xử Nữ nắm chặt tới mức tê
liệt đau nhức.
“Bảo ... Anh Bảo Bình !”
Cánh cửa mở nhẹ ra,
Bảo Bình lạnh lùng bước vào, ra dấu bằng cái gật đầu ý bảo anh không bị
thương khiến đầu óc Kim Ngưu giãn ra một chút. Tên ác ma này bộ có thuật phân thân sao, giống như cả thế giới nằm trong tay hắn không bằng. Tàn
khốc, lạnh lùng, vô cảm ... tất cả không thể diễn đạt rõ cảm xúc của
Phượng Kim Ngưu về tên bắt cóc, hắn khác biệt với mọi người, hắn không
nói nhưng hành động của hắn khiến người ta tự động run sợ.
“Thả cô ấy ra, tôi sẽ không làm hại cậu.”
“Thả ra sao? Tôi chưa làm hại anh bạn là tốt rồi đấy.”
Khóe miệng Phượng Kim Ngưu giật giật, tay nàng bị kẻ bắt cóc siết mạnh như
thế sắp đứt ra khỏi cơ thể không còn là cánh tay của riêng nàng nữa rồi. Mỗi bước Bảo Bình tiến lại gần là cổ tay lại bị siết chặt hơn, nàng
nhăn mặt, cắn chặt răng vào môi dưới ngăn cái đau tê dại thần kinh ấy
lại. Gương mặt Xử Nữ vẫn không đổi sắc chỉ có sức mạnh ở tay là tăng dần lên, nắm chặt không buông cánh tay nhỏ bé kia của nàng, bởi hắn sợ tên
con trai đứng đối diện sẽ nhân lúc hắn nắm hờ tay nàng mà kéo nàng bỏ
chạy mất.
“Tôi bảo thả Phượng Kim Ngưu ra, nếu cậu không muốn cảnh sát can thiệp vào vụ này.”
Bảo Bình vẫn rất kiên nhẫn, tiến về phía trước một bước lại một bước, anh
ấy cảm thấy khó chịu khi cánh tay của tên áo đen kia cứ nắm chặt cổ tay
nàng không buông. Tại sao phải cố gắng chiếm giữ thứ không thuộc về mình như thế nhỉ, giữ nàng ở bên cạnh một ngày, một tuần hay cả đời bên cạnh hắn thì nàng vẫn tìm cách bỏ rơi hắn lại thôi. Tại sao phải phí sức như thế? Phượng Kim Ngưu có suy nghĩ riêng của nàng, sở thích riêng của
nàng, không ai có quyền định đoạt số phận của nàng.
Phượng Kim
Ngưu cúi đầu xuống cắn mạnh vào tay Xử Nữ, thực chất sức lực cũng đã cố
dồn hết vào cái cắn bất ngờ này thế mà tên ác ma lại giương mắt nhìn
nàng còn Bảo Bình thì ngạc nhiên tới đứng chết lặng mấy giây. Tay hắn in mấy chục cái dấu răng của nàng ở trên đó, vài chỗ còn rướm máu đỏ loét
đến ghê người vậy mà hắn vẫn im lặng, trừng mắt nhìn nàng, không có ý
định buông nàng ra. Bị mắc chứng vô cảm giác hay sao chứ? Sao mà không
có biểu hiện của đau đớn thế hả giời, mà hắn có chắc chắn hắn là con
người không?
“Không đau.”
Xử Nữ chỉ nghĩ trong đầu,
hắn nhìn nàng, cũng thấy da thịt đau nhức nhưng lâu rồi hắn không biết
cảm giác đau đớn là gì rồi. Hắn không bộc lộ ra ngoài, bởi vì đau đớn
nhất đời hắn là việc bị nàng bỏ rơi trước đây hắn cũng cho qua được cơ
mà, bây giờ bị nàng cắn một cái coi như là quà cho hắn đi, hắn sẽ nhận.
“Bảo Bình, em không biết hắn. Làm thế nào bây giờ? Hắn giống như bị câm ... à không tự kỷ hiếu động, thích bắt người linh tinh.”
Kim Ngưu ngước mắt lên cầu cứu, Bảo Bình khóe miệng giật giật, không nói gì bước đến túm lấy một tay nàng, anh muốn kéo nàng ra khỏi tên chết tiệt
kia ngay lập tức.
“Bỏ tay cô ấy ra.”- Anh hơi thiếu kiên nhẫn nói lớn, kẻ kiêu ngạo kia lại im lặng không trả lời, thật buồn cười.
“Anh là cái thá gì?”
“Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây, chỗ này không hợp với cô ấy, nếu cậu muốn
thấy sức khỏe cô ấy bị giảm sút vì sống ở nơi mục nát này. Phượng Kim
Ngưu không thuộc về ai cả, hãy nhớ điều ấy.”
“Anh thì có quyền gì chứ, cô ấy thuộc về tôi, thuộc về nơi này.”
“Tôi bảo: BỎ TAY PHƯỢNG KIM NGƯU RA NGAY LẬP TỨC.”
“Tôi sẽ giết anh và cô ấy nếu hai người dám rời khỏi nơi này.”
Xử Nữ Swift lạnh lùng nhìn Bảo Bình, đưa tay lấy trong túi áo ra chiếc dao nhỏ bằng chiều dài chiếc dao khi nãy ghim trên cánh cửa gỗ. Ánh mắt đỏ
ngầu lên thể hiện việc hắn đang tức giận. Không ai được mang cô gái của
hắn đi, hắn sẽ hủy diệt tất cả những thứ khiến nàng chú ý ven đường đi
mà không phải hắn. Giống như con mèo nhỏ nàng từng yêu thích, như chú
chim mà bọn họ từng cứu hôm trời mưa to, như đống đồ chơi hắn tặng nàng
rồi lại phá từng thứ, kẻ đang nắm tay kia của nàng, tên ấy cũng sẽ phải
biến mất.
“Này, tên ác ma kia, anh bạn định dùng dao để giết tụi tôi thật cả?”
Phượng Kim Ngưu tinh ý nhận ra tay Xử Nữ có hung khí, thế là tiêu, bây giờ
nàng chết còn kéo theo một người vô tội. Nàng giằng mạnh tay mình ra
khỏi tay hắn lại không ngờ hắn buông tay nàng, ánh mắt vô cảm của hắn
nhìn nàng và Bảo Bình không có gợn sóng hỗn tạp nào cả, chỉ có sâu bên
trong là căm hận ... hoặc tất cả.
Một thoáng rùng mình, nàng và
Bảo Bình bước về phía cánh cửa gỗ, không ngờ Xử Nữ lại nhanh hơn bọn họ, hắn cầm dao định bụng làm thương người đối diện, Phượng Kim Ngưu hơi
bất ngờ định hét lớn thì tay phải Bảo Bình đã nắm chặt lấy lưỡi dao.
Từng giọt máu nhỏ xuống sàn nhà khiến Phượng Kim Ngưu thất kinh, máu
không phải của nàng, nó là từ tay của Bảo Bình, anh khẽ nhăn nhăn chân
mày, lúc này lại còn dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Xử Nữ.
“Đồ độc ác, sao anh dám làm như vậy?”
Ánh mắt Kim Ngưu chứa phẫn nộ, đẩy mạnh người Xử Nữ làm hắn loạng choạng
nghiêng người về phía sau, tay cầm dao cũng buông ra khiến chiếc dao rơi xuống sàn nhà một tiếng lạnh lẽo. Nàng ghét hắn, hắn hành động luôn kỳ
quặc, lúc rất dịu dàng khi lại thất thường tàn nhẫn. Hắn là ai tại sao
bắt cóc nàng ... Phượng Kim Ngưu không biết hắn. Hắn tại sao lại không
nói được, phát âm để thể hiện ra cho nàng thấy nàng cắn hắn rất đau ...
hắn cũng không biết. Hắn rốt cuộc tại sao cứ thích ở nơi mục nát tăm tối này, giống như một linh hồn quá cô đơn nên cần ai đó bên cạnh chăng?
***
“Em bị lạc đường, em ở lại nhé?”
“Biến đi, tôi ghét nơi này. Đừng ám quẻ tôi nữa, nhìn lại anh đi, có chỗ nào
không đáng sợ không hả? Cả căn nhà u ám mục nát này nữa ... woa lại còn
chơi nhạc vào nửa đêm? Kinh dị.”
“Thả tôi ra, sắp ngộp thở chết rồi ... có cách giết người nào nhẹ nhàng hơn không? Chết vì thiếu khí oxi hơi dị dị đấy.”
“Thả tôi ra, tôi chán ghét nơi này!”
“Làm ơn, thả tôi ra, tôi sợ bóng tối.”
“Đồ độc ác, sao anh dám làm như vậy?”
“Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây, chỗ này không hợp với cô ấy, nếu cậu muốn
thấy sức khỏe cô ấy bị giảm sút vì sống ở nơi mục nát này. Phượng Kim
Ngưu không thuộc về ai cả, hãy nhớ điều ấy.”
***
Xử
Nữ ngồi phịch xuống sàn nhà, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Phượng Kim Ngưu đang xé áo đồng phục băng lại vết thương trên tay Bảo Bình. Nàng ghét
hắn, hận hắn tới thế ư? Những câu nói của nàng, chưa phút nào hắn quên,
nhưng hắn lại cố chấp chiếm hữu nàng. Ngoài kia, đất trời đang chuyển từ màu đen đặc sang vàng rượm, nắng rồi cũng sẽ lên cao và chạy theo quy
luật vốn thuộc về tự nhiên.
“Đi thôi anh Bảo Bình.”
“Ừh.”
Phượng Kim Ngưu cầm máu trên tay phải Bảo Bình bằng vạt áo đã xé toạc của
nàng, trước khi bước ra ngoài căn biệt thự kia cùng anh, nàng còn lưỡng
lự quay đầu nhìn trong bóng tối có con người đang ngồi thu gối trên sàn
nhà ấy một cái.
“Nếu anh thay đổi, tôi sẽ làm bạn anh - tên tự kỷ hiếu động.”
Nàng thuộc về ánh nắng, le lói và rực rỡ chứ không u ám như màn đêm đáng sợ, cô độc là hắn. Nàng thuộc về ánh sáng ban mai còn Xử Nữ lại ghét nắng,
hắn thích bóng tối tĩnh mịch, hắn thích sự cô độc ấy. Nhưng hắn yêu
thích nàng luôn là sự thật, bóng tối mà lại đi yêu ánh sáng thì rất buồn cười chẳng phải sao, nhưng hắn muốn đến gần nàng ... nắng ban mai rực
rỡ!
“Nếu không thể có được ngay tức thì ... vậy tôi sẽ học cách thích nghi khi đi dưới ánh nắng cùng em. Tôi ghét nắng, lúc nào cũng
lạnh lùng đem em đi mất nhưng tôi sẽ học cách thích nó vì nó thuộc về em ...”
“Thiếu gia, cậu ổn không?”
Xử Nữ gật đầu, ông quản gia cười hiền rồi ngồi xuống cạnh hắn. Ông hẳn đã quen mỗi lần hắn giận dữ phản ứng khi thứ hắn muốn có nhất tuột khỏi tay hắn. Đứng dưới tầng
hầm, quan sát camera, ông đã biết mọi chuyện vừa diễn ra. Thân thế của
Xử Nữ cuối cùng cũng tới ngày được khôi phụ
By: Linh Yunki's Story.