Chương 19.
Cái cảm giác cần nhất một người vào một thời
điểm, tại khoảnh khắc quan trọng nào ấy ... mà họ lại đi lạnh nhạt, thờ ơ với mình. Lúc ấy, chỉ muốn phát điên :3
Thiên Yết được hai
người nào ấy dìu từ cửa phòng vào tới tận giường lớn ấm áp. Điều hoà phả ra hơi lạnh ở mức nhiệt hai mươi ba độ C khiến cho Song Tử và Sư Tử có
cảm giác bớt nóng bức.
Một tay chống hông, một tay ngoắc ngoắc ra
hiệu cho nhân vật đang đứng mím môi mím lợi gần cửa, đôi mắt ngơ ngác
nhìn xung quanh phòng thằng bạn mình là Phượng Kim Ngưu kia, Sư Tử
Shelton gọi lớn.
“Phượng Kim Ngưu, cậu đi lấy thuốc hạ sốt lại đây.”
“Hả?”
Bị nhắc tên, Phượng Kim Ngưu há hốc miệng muốn cãi nhau với Sư Tử. Nàng rõ ràng không có chơi thân với bạn cùng bàn Thiên Yết vậy mà tên Sư Tử
Shelton lại sai nàng đi lấy thuốc? Thật vô lý quá mà.
“Cậu muốn nó đi với các cụ sớm à? Mau lên.”
“Tại sao cậu không lấy chứ.”
“Tôi là bạn thân nó, phải ở lại cùng nó trong lúc nó gặp hoạn nạn.”
“Chỉ được cái to xác, khôn ranh. Hứ!!!!”
Phượng Kim Ngưu bực bội, chân mày nhíu lại vẻ khó chịu, quay lưng bước hai
bước đã ra khỏi phòng Thiên Yết Moscovitz. Vừa đi, miệng nhỏ chu ra
nguyền rủa cái người tóc bạch kim tên Sư Tử Shelton. Nàng không phải chủ nhân căn biệt thự này, chắc chắn tìm không ra hộp thuốc ở đâu, mỉm cười tinh nghịch, đôi chân nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng Bảo Bình
Einstein - người duy nhất giúp nàng tìm thuốc hạ sốt cho Thiên Yết một
cách nhanh nhất.
Cánh tay nhỏ bé vươn về phía cửa phòng Bảo Bình,
chưa kịp gõ cửa lại phát hiện ra cửa phòng không khoá, Phượng Kim Ngưu
lập tức mở to cửa lớn, chất giọng trong trẻo vang lên.
“Anh Bảo Bình, anh ngủ rồi hả?”
Ánh sáng vàng nhạt bên ngoài hành lang hất vào qua cánh cửa đã mở lớn, hình ảnh Phượng Kim Ngưu mặc bộ quần áo ngủ rộng thình màu xám, mái tóc dài
tung nhẹ lên mỗi khi nàng ngọ nguậy cử động ... cứ như thế từng chút,
từng chút ghim vào trí nhớ Bảo Bình Einstein. Phòng không bật điện, cũng bởi vậy mà khi Bảo Bình nhấc headphone ra khỏi tai, cuộn một lớp vải
trắng quanh tay phải bị thương đang rỉ máu đỏ tươi rồi bước xuống giường tiến thẳng về phía công tắc đèn gần cạnh Phượng Kim Ngưu, lúc ấy nàng
mới biết anh ở ngay cạnh nàng.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói
lạnh lùng, có phần xa cách lẫn ghen tức phát ra từ miệng Bảo Bình
Einstein làm Phượng Kim Ngưu ngây người mất ba giây. Sao lại có cảm giác người trước mặt đang chán ghét mình, nàng không hiểu, lắc đầu hai cái
rồi đi thẳng vấn đề.
“Hộp thuốc, anh để đâu vậy? Thiên Yết cậu ấy ...”
“Không rảnh.”
Chỉ nghe tới cái tên Thiên Yết, lòng ích kỷ của Bảo Bình lại nổi lên, lập
tức đem cả người Phượng Kim Ngưu đẩy ra khỏi phòng, nhìn nàng thôi anh
cũng cảm thấy chướng mắt kinh khủng.
Tại sao lại như vậy? Hành
động vô tình của Bảo Bình giống hệt như lần đầu tiên nàng gặp anh. Đôi
mắt màu xanh ngọc, mái tóc xanh rêu, cử chỉ thờ ơ lãnh đạm, tất thảy
giống như bọn họ hai người - mối quan hệ không rõ ràng lại quay về xuất
phát điểm ban đầu?
“Quá đáng!!!”
Người nào ấy đem cái mặt u
ám đi giữa hành lang tầng hai, nghĩ ngợi thông suốt rồi quay đầu định
mắng nhiếc Bảo Bình Einstein một chập vì cái tội to gan làm mặt lạnh với nàng thì thấy hộp đựng đồ y tế nhích từng chút một ra ngoài cửa.
Ngón tay Bảo Bình đẩy hộp thuốc ra ngoài cửa được ba mươi xenti thì ngưng
lại, chậm rãi thu hồi phương tiện bất đắc dĩ là ngón chỏ tay trái.
Phượng Kim Ngưu lúc này chuyển từ gương mặt u ám sang hạnh phúc, vui vẻ chạy
đến ôm hộp thuốc màu trắng có chữ thập đỏ kia, nụ cười rạng rỡ tựa nắng
ban mai.
“Đúng là đoán không sai mà, Bảo Bình ... cái con người ngoài lạnh trong nóng, bất quá Trẫm thích hehe!!!”
Vụ Thiên Yết Moscovitz bị ốm, Trịnh Song Tử tự nhiên bị ép ở lại cùng Sư
Tử Shelton thay phiên nhau chăm sóc người bị bệnh, riêng Phượng Kim Ngưu đưa tay xung phong chăm bệnh nhân lại bị hai người nào ấy nhìn nhìn rồi lườm huýt, một câu ngắn gọn đồng thanh cùng lúc khiến cơ miệng Phượng
Kim Ngưu giật giật.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu/cô ở lại định làm gì đen tối với Thiên Yết?”
“Đừng có suy bụng ta ra bụng người như vậy chứ, tôi thì làm được gì cậu ta, hai cậu nói thử xem?”
Liếc nhìn sang phía Sư Tử đang định nói gì đó, cái người hai tính cách dõng
dạc phun ra mười từ tiếng Việt Nam mà chỉ cậu và Phượng Kim Ngưu hiểu:
”Chuyện nam nữ cần làm, có muốn tôi dạy không?”
Trịnh Song Tử,
kiếp trước cậu ta là luật sư hay sao mà kiếp này, trước mặt Phượng Kim
Ngưu, còn mặt dày nói một câu Tiếng Việt mà tên ngốc to xác Sư Tử không
hiểu??? Đôi khi Phượng Kim Ngưu ghét cái tính nắng mưa dở dở ương ương
của Song Tử dã man, bình thường không đả kích nàng đã đành mà một khi có nhã hứng là lại phun ra mấy câu khiến nàng cứng họng. Không thèm nói
nữa, một mực quay về căn phòng nhỏ phía cầu thang bên tay phải cùng tầng hai.
“Cô đúng là đồ ngốc!”
Trịnh Song Tử khoé miệng
hơi nhếch lên rồi hạ xuống, nhìn quanh phòng một lượt rồi tiến về phía
cái bàn học của Thiên Yết, ngồi phịch lên ghế tựa trước bàn, ở cạnh
Phượng Kim Ngưu rất dễ khiến cậu có ảo giác muốn được quan tâm, được ở
cạnh nàng, cô gái có đôi mắt giống ngọc trai đen huyền bí ...
“Này.”
Sư Tử cầm trái táo trên tay đã cắn được một nửa, bước về phía Song Tử với một cỗ thắc mắc cực lớn.
“Hả?”- Người kia lười biếng lên tiếng.
“Cậu vừa nói gì với con bé du học sinh thế?”- Sư Tử cắn một miếng táo, miệng vừa nhai vừa nói tiếp: “Tiếng Việt Nam, tôi nghe không hiểu.”
“Tôi nói hộp bánh cô ta thích ăn, tôi ăn được một nửa, vẫn để dưới phòng
khách, nếu muốn ở lại chăm sóc Thiên Yết thì tôi đành xuống dưới nhà ăn
hết.”
“Ể, nhưng mà nói một xíu vậy sao dịch sang tiếng Anh của tôi nó lại dài thế?”
“Tại tiếng Việt dễ hơn.”
Sư Tử Shelton ngốc nghếch “À” một tiếng rồi chăm chú ăn nốt trái táo trên
tay. Phải gọi cậu ta là gì đây? Suy nghĩ mọi chuyện đơn giản quá thì
phải, chắc chắn do ảnh hưởng cuộc sống quý tộc từ bé vậy nên Sư Tử
Shelton luôn nghĩ ai cũng có tâm địa bình thường như người làm trong nhà cậu thì phải T_____T
***
Hơn bốn giờ sáng, Thiên Yết
Moscovitz mới mệt mỏi bò dậy khỏi giường ngủ vì thấy khát nước. Lúc
xuống giường còn nhìn thấy hai người nào ấy một nằm dưới đất một gục
trên bàn học của cậu, khoé miệng hơi giật giật, ngẩng đầu nhìn ra ngoài
cửa sổ để chắc rằng mình không nằm mộng, chỉ thấy bên ngoài mưa phùn
đang nhẹ rơi.
“Sao bọn họ lại tìm phòng mình mà ngủ?”
Nghĩ
một lúc, cái đầu nặng trịch của Thiên Yết ong hết cả lên tựa như một đàn côn trùng có cánh đang di cư không bằng. Có thể cậu lên phòng bọn họ
ngủ quên cũng nên, nghĩ vậy bèn uống xong cốc nước ấm rồi chậm chạp mở
cửa phòng, ra ngoài hít khí trời buổi sớm.
Chân vừa bước ra khỏi
phòng lại bắt gặp cô nàng Phượng Kim Ngưu đang hắt xì liên tục, dáng
người nhỏ nhắn vặn vẹo mặc chiếc áo khoác mỏng tiến về phía cầu thang.
Trùng hợp vậy
“Chào.”
“Ể, Thiên Yết hả? Cậu không ở trong phòng nghỉ đi mà ra ngoài nhanh vậy?”
“Trời mưa, tôi thấy chán nên mò ra ngoài định đi dạo.”
“Ờ, tôi cũng vậy.”
Phượng Kim Ngưu vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài. Lười biếng bước từng bước
xuống cầu thang, người phía sau nàng cũng chẳng cần nói dài dòng mà hiểu ý đi theo.
Thực ra Phượng Kim Ngưu có một thói quen, mỗi lần trời mưa phùn là lại không cách nào ngủ tiếp được, lăn qua lăn lại mấy vòng
trên giường, cả người cứ cố gắng rúc rúc vào trong chăn rồi chán quá
đành thức luôn đỡ mất công đếm cừu bông trên trời làm chi nữa.
Nàng rất lười, nói là thức dậy đi loanh quanh thực ra là tìm địa bàn đánh
dấu lãnh thổ, nhìn ngắm những hạt mưa bay lất phất qua ô cửa kính, ngắm
những tán cây từng chút, từng chút bị nước mưa gột rửa sạch sẽ. Nghe
tiếng côn trùng hay tiếng dế kêu những điệp khúc bất hủ mà chỉ có khi
trời mưa, một mình ngồi một góc cảm nhận vạn vật bằng thính giác mới
nhận ra điều kỳ diệu của thiên nhiên mà có mấy người biết.
Sau
biệt thự Aqua Einstein có một hồ nước nhỏ, được thiết kế tựa như một nhà kính sinh học. Hành lang có mái vòm nối từ cửa sau biệt thự ra tới hồ
nước, đứng cạnh hồ nước với nhiều khóm hoa cẩm chướng, phong lan, huệ
tây ... được trồng xung quanh lại còn nghe tiếng mưa tí tách chạm lên
lớp kính sinh học dày cộm, cảm giác thật tuyệt.
“Ở dưới này mà ngước lên trời, nhìn ngắm những vì sao lấp lánh trong đêm hè ... thì thật tuyệt.”
“Ờ.”
Thiên Yết lạnh nhạt gật đầu một cái, cùng Phượng Kim Ngưu im lặng ngước mắt
nhìn những hạt mưa bụi qua lớp kính sinh học trong suốt. Mưa rơi được
hơn hai mươi phút, trời tạnh, mùi nước mưa ngai ngái phảng qua sống mũi
hai người đang ngủ gục trên ghế tựa đặt gần hồ bơi. Đúng là phương thức
đánh dấu lãnh thổ mới của hai đứa lười :3
Cả thế giới cứ như vậy
nhích từng giây một, mặt trời lười biếng trốn sau những đám mây, một
ngày mệt mỏi chạy xô với bộn về mối quan tâm lại tới.
Khi ấy
Phượng Kim Ngưu ngủ ngon lành đến mức chẳng hề hay biết, có một người
... qua ô cửa kính tầng hai, ánh mắt vô hồn nhìn nàng, trong lòng bức
bối khó chịu, quyết tâm đặt ra mục tiêu: “Từ giờ tôi tạm thời ghét em.”
Chuông gió bằng vỏ bút bi đã tái chế treo trên cửa sổ lay động sau cái gạt tay của người ấy. Tiếng leng keeng vang khắp phòng, những vì sao nhân tạo
được thiết kế cũng như có tác động mà phát sáng lấp lánh, dải Ngân Hà
đung đưa theo mô hình các tiểu hành tinh, không gian thu hẹp của vũ trụ
chuyển động bởi người con trai đang ngồi trên ghế tựa nghịch ngợm chiếc
xe đạp thủ công làm bằng sợi dây đồng thân quen.
By: Linh Yunki's Story.