Chương 20.
Tôi thích hoa Phong Lan ... màu trắng hay màu tím, tôi đều thích.
Tôi thích Phượng Kim Ngưu, dù là của tôi hay không là của tôi, tôi đều thích !!!
Nắng phủ một màu nhạt nhạt xuống vạn vật sau cơn mưa phùn hồi sáng, dưới tia nắng người ta dễ nhận ra những hạt nước long lanh đọng trên phiến lá
xanh trở nên lấp lánh hơn. Song Tử nói đi xe cùng Sư Tử Shelton, bởi cậu ấy ghét tiết trời nắng mưa thất thường, đặc biệt là ghét bị mấy vũng
nước dưới đường bắn lên người, cảm giác cái lạnh cùng ấm áp kết hợp với
nhau làm tiết trời Manhattan hôm nay khá mát mẻ. Bảo Bình Einstein chẳng biết làm sao lại nói tự đi taxi đi học, cánh tay phải băng bó qua loa
nhưng dễ dàng nhận thấy vệt máu vẫn còn âm ỉ tuôn ra trên tay.
“Tay của anh, tại sao ... vẫn bị chảy máu. Miệng vết thương sau một ngày đáng ra phải khô lại rồi chứ?”
Phượng Kim Ngưu thắc mắc, gương mặt nhợt nhạt của Bảo Bình khiến nàng không an tâm. Lý do gì mà bị thương một chút lại lâu liền da vậy?
“Không cần quan tâm.”
Bảo Bình lạnh nhạt bước qua Phượng Kim Ngưu, tiến về phía taxi đã gọi
trước, không hề quay đầu nhìn lại khuôn mặt lo lắng cho mình là nàng ở
sau lưng. Đồ lạnh lùng, không thích anh thì nàng muốn quan tâm?
“Phượng Kim Ngưu, hơn bảy giờ rồi đấy, cô muốn đi học trễ à?”
“Liên quan tới cậu hả?”- Phượng Kim Ngưu gân cổ lên cãi bướng, lại bị thằng kia điêu ngoa ngắt lời.
“Thiên Yết bị ốm, đi chung xe với tụi tôi rồi. Cậu ta bảo cho cô mượn cái xe
đạp rách màu trắng của cậu ta để dưới gara ấy, gắng mà đạp nhé!”
“Tại sao không cho tôi đi chung?”
“Này du học sinh Việt Nam, não cô thiếu chất xám à, nhớ lại xem cô có bị chứng gì không?”
“Chứng say xe ... rồi sao?”
“Thì vấn đề nó nằm ở đó đấy.”
“Ứ chịu.”
Trịnh Song Tử nhún vai, cười cười rồi đóng cửa xe, tự nhiên ba thằng ôn dịch
buồn chán muốn đi ăn sáng trước, làm Phượng Kim Ngưu ôm balo, mặt thất
thểu nguyền rủa bọn họ. Đám người vô nhân tính mà lại, hết bắt rửa chén
bát lại còn bỏ nàng lạc lõng với cái xe hay trượt mắt cá của lão Thiên
Yết. Đậu, nếu mà đang đi giữa ngã tư xe ngưng lại không dịch chuyển nữa
thì nàng thăng thiên sớm à? Sống cùng nhau mà sao bọn họ ích kỷ thế hả
trời?
***
Viện Huyết học Manhattan.
Bảo
Bình Einstein sau khi thanh toán đống giấy tờ viện phí, một mình đi tới
trước cửa phòng của bác sĩ trưởng khoa Davids Cabot (Ông này là bố của
Thiên Bình Cabot nhé).
Bệnh án có ghi chép đầy đủ mỗi tháng hai
lần, dòng chữ in nghiêng khiến Bảo Bình mỗi lần nhìn thấy đều chán ghét, đều cảm thấy cuộc sống của mình nhạt nhẽo khó khăn.
“Bảo Bình Einstein, chuẩn đoán mắc bệnh Hemophilia.”
“Bảo Bình hả cháu, lại bị thương rồi à?”
Giọng nói phát ra phía dưới bàn làm việc, không cần nhìn thấy mặt đối phương
đã biết đấy là ai. Davids đang sắp xếp lại đống giấy tờ vứt lộn xộn dưới mặt đất, chiếc áo blouse dài tới đầu gối đang lê lết trên sàn nhà, nhìn bộ dạng ông bác sĩ đã gần năm mươi lăm tuổi trông thật thảm hại. Bảo
Bình đưa mắt nhìn về phía mô hình phân loại các nhóm máu treo trên giá
sách, khoé miệng lại nhếch lên. Hôm nay anh không tới trường, vì một lý
do đặc biệt mà chỉ những người mắc bệnh Hemophilia như anh mới hiểu
được, ai mà nghĩ tới cái người cao một mét chín hai, kiệm lời, nhưng
hành động thật giống quý tộc lại bị mắc chứng bệnh mà y học xếp vào dạng khuyết tật chứ?
Bảo Bình Einstein, mang nhóm máu hiếm AB RH trừ (AB-) , năm mười bốn tuổi
sau một tai nạn thảm khốc ở Đức, anh thoát chết nhưng lại được bác sĩ
chuẩn đoán mắc chứng Hemophilia, đấy là lý do vì sao từ khi còn nhỏ bị
thương một chút mà bố anh cũng lo lắng đưa tới bệnh viện, lại còn đi
truyền huyết tương mỗi tháng hai lần.
Davids Cabot sau khi soạn
xong đống giấy tờ, quệt tay lau đi đám mồ hôi trên trán rồi ngồi vào ghế tựa, bình tĩnh lấy không khí một lúc lâu mới mở miệng hỏi Bảo Bình.
“Lần này, tại sao lại bị thương?”
“Cháu cầm vào lưỡi dao.”
“Nhớ cẩn thận, chú dặn bao lần rồi, không được đụng vào mấy thứ sắc nhọn gây nguy hiểm kia mà. Lần sau nhớ tránh xa mấy cái dao kéo ra đấy, mà chẳng lẽ cháu nghịch dây điện nữa à?”
Cười nhạt, Bảo Bình lắc đầu, toan đứng dậy chuồn khỏi ông bác sĩ Davids mắc chứng nói nhiều kia lại thấy
Davids lôi ra khỏi ngăn kéo bộ giấy tờ được xếp gọn cẩn thận nào ấy, đẩy tới trước mặt anh.
“Cháu xem qua đi, đây là nghiên cứu mới của chú về bệnh Hemophilia, khoảng hơn hai năm nữa, chắc chắn sẽ trị khỏi cho cháu.”
“Ồ, cảm ơn ... cháu còn có tiết học phải về trường sớm. Cháu sẽ xem qua đống giấy này.”
Nhét thêm cả mấy tờ viện phí vừa đi nộp và tập giấy nghiên cứu của ông bác
sĩ Davids Cabot vào balo, Bảo Bình lãnh đạm rời khỏi Viện Huyết học
Manhattan.
Trốn học không xin phép, bị bệnh không nói cho mẹ mình - bà hiệu trưởng Jessica Einstein biết, tất cả chỉ vì Bảo Bình không muốn ai lo lắng cho mình. Anh có thể quan tâm người khác, nhưng tuyệt nhiên
lại chẳng muốn người khác thấy thương hại hoặc chí ít là lo lắng cho
mình. Thế giới nội tâm của Bảo Bình khá phức tạp, lúc lại thèm khát một
ai đó thấu hiểu mình, giữ được đôi chân và tâm hồn tự do tựa cơn gió của anh nhưng có khi lại thấy mấy hành động quan tâm ấy thật gò bó. Ngay cả chính anh cũng không hiểu ... trước giờ mục đích tồn tại ở thế giới này của anh, rốt cuộc nó là gì.
Khi con người ta cô đơn quá lâu, tiềm thức sẽ tự động hình thành một loại phản ứng mà chỉ những người cô đơn
như vậy mới hiểu. Một mình, có vấp ngã cũng chẳng có ai cười, một mình
khi trải qua đau đớn thất bại rồi lại tự đứng dậy vượt qua, thế thì cần
quái gì ai quan tâm nữa. Đúng vậy, thế giới của Bảo Bình trước giờ đã
quen với việc cô độc lẻ loi, vậy nên việc có người đưa tay kéo anh đứng
dậy khi anh bất chợt ngã hay sáng sớm đặt vào tay anh ly cafe nóng và
mẩu bánh, thứ mà anh ấy nghĩ mình cũng làm được ... điều ấy khiến anh
thấy phiền, thấy khó chịu mà phản ứng rối loạn.
Nói Bảo Bình vô
tâm, lạnh lùng cũng được, trước giờ bóng dáng cô tịch đứng quay lưng lại với mọi người, tất thảy đều làm nên một Bảo Bình Einstein, người mà
chẳng ai nghĩ có ngày bọn họ cần quan tâm xem anh bị mắc bệnh gì hay tại sao lại bị thương.
***
Trịnh Song Tử đứng tựa người vào
thanh vịn cầu thang, chiếc ba lo vứt dưới chân cũng chẳng buồn xê dịch,
hơn năm giờ chiều, chuông tan học réo khắp hành lang, học sinh / sinh
viên khắp mấy dãy nhà đã dồn nhau ra ngoài gần hết. Trên sân trường từng tốp một lúc đầu cách nhau một khoảng rất gần rồi sau đó thưa dần, chỉ
còn vài cái bóng lẻ loi bước những bước lững thững chậm chạp.
Trịnh Song Tử thở dài nhìn màn hình điện thoại đang mở khung dịch vụ gmail
rồi luyến tiếc ấn phím back, trở về khung danh bạ điện thoại. Tin nhắn
gửi qua gmail từ chiều tối hôm qua vậy mà cái nick
[email protected] vẫn im ắng không trả lời lại. Thật sự khiến
người khó tính như Song Tử muốn phát điên. Địa chỉ gmail kia chẳng lẽ
ông viện trưởng Jimmy Nguyễn chán sống lập nên?
Dãy số điện thoại
hơi dài hiện lên trên màn hình cảm ứng, một cái tên danh bạ quái dị hiện lên: “Nhãn cầu đen” (chắc là: mắt đen :v) làm chân mày Song Tử hơi cử
động. Gạt phím gọi, tiếng tút dài bên đầu dây vang lên, lần này số điện
thoại ông Jimmy Nguyễn cho cậu mà không đúng nữa thì cái bệnh viện Bạch
Mai xác định sáng nhất Hà Nội.
Cách Trịnh Song Tử một kilômét,
Phượng Kim Ngưu đang ngơ ngẩn với cái xe trượt mắt cá giữa ngã ba vắng
người. Nàng thầm nguyền rủa người sản xuất ra cái xe chết tiệt mà Thiên
Yết mua, tại sao còn chưa hết một tháng bảo hành mà đã lăn đùng ra ăn
vạ, hỏng hóc kinh khủng vậy trời. Xe gì mà làm nàng đạp thục mạng vẫn
chẳng buồn nhúc nhích? Điện thoại trong túi vang lên bản nhạc chuông bất hủ “Sao đành bỏ anh đi, bao ngày tháng chia ly ....” vừa
kịp lúc nàng lôi ra alô một tiếng thì cách nàng một khoảng ngắn, chiếc
xe thể thao màu vàng chanh bóp còi inh ỏi, như cơn lốc để lại những vệt
đen dưới mặt đường mà chẳng cách nào thắng xe kịp khiến cả người Phượng
Kim Ngưu đứng giữa ngã ba cứng đờ.
Tai nạn sẽ xảy ra với nàng ư?
Bíp Bíp .... Kétttt .... Xoẹttttttt....
“Alô, xin chào ... tôi là anh trai của Trịnh Song Nhã, bíp bíp .... sao ồn
thế, xảy ra chuyện gì à cô ... gì ơi .... Túttttttt Tútttt!”
Người bên đầu dây kia sốt ruột gào lớn lại chỉ nhận được một khoảng không
trống rỗng đáp lại, tiếng phanh xe xé ruột gan, rốt cuộc là xảy ra
chuyện quái gì?
By: Linh Yunki's Story.